Bốn tháng sau.
Hè đi thu đến, thành phố Lâm chìm trong màn sương mùbàng bạc. Cả thành phố mát mẻ dễ chịu, đâu đâu cũng một màu xanh mướt.
Đêm hôm nay, ánh trăng của mùa thu sáng như gươm, HứaHủ mặc áo phông rộng thùng thình, ngồi trước máy vi tính, mười đầu ngón tay lướtnhư bay trên bàn phím. Bên tay cô là cốc cà phê thơm nồng, hai tai đeo chiếctai nghe. Đằng sau có người đẩy cửa đi vào, cô cũng không hề hay biết.
Quý Bạch bị lãnh đạo Công an tỉnh điều đi tỉnh ngoàicông tác hai tuần. Hôm nay xong việc, anh đi suốt cả buổi tối về nhà. Tưởng côgái nhỏ đã ngủ say, ai ngờ anh không ở nhà, cô vẫn tự tìm niềm vui như thường.
Quý Bạch đặt hành lý trong tay xuống đất, sải bướcdài tiến lại gần. Hứa Hủ mặc áo phông của anh, cái áo rộng gần như che hết cảngười cô, chỉ để lộ đôi chân thon thả trắng nõn. Quý Bạch cúi xuống, bế cô khỏighế ngồi: “Bà xã.”
Hứa Hủ đang tập trung vào màn hình vi tính, cô giậtbắn mình, toàn thân run rẩy. Cảm nhận được thân nhiệt của anh, cô mới nhoẻn miệngcười.
Trên người Quý Bạch vẫn còn không khí lạnh lẽo củabuổi đêm, bờ môi mát lạnh phủ xuống môi cô. Sau một hồi môi lưỡi triền miên cuồngnhiệt, hơi thở của anh trở nên gấp gáp, anh bế cô đi vào phòng ngủ.
“Khoan đã!” Hứa Hủ đẩy lồng ngực Quý Bạch, đảo mắtqua áo khoác của anh: “Anh đi tắm trước đi!” Nói xong, cô từ lòng anh nhảy xuốngđất, lại ngồi vào ghế.
Vòng tay Quý Bạch trống rỗng, anh liếc thân hình mảnhmai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-oc-sen-co-tinh-yeu/1262772/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.