Chương trước
Chương sau
Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố Lâm,trời đã chạng vạng tối. Ráng chiều mờ mịt bao trùm khắp không gian.Tháp đèn hiệu ở phía xa xa điểm xuyết như châu ngọc.
Trên đường băng xuất hiện một đám người, khíthế không tầm thường. Quý Bạch và Cục phó Tôn đi đầu tiên. Lãnh đạocảnh sát tỉnh và thành phố bước tới nghênh đón, thân mật thăm hỏi.Các nhà báo vây quanh, ánh đèn từ máy chụp hình liên tục nhấp nháy.
Bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi đứng bêncạnh lãnh đạo Công an tỉnh, Quý Bạch không hề tỏ ra ngạc nhiên, anhmỉm cười: “Thư ký Hoa.”
Thư ký Hoa cũng mỉm cười: “Anh trai anh khôngyên tâm, bảo tôi tới đây xem tình hình thế nào. Tất cả vẫn thuận lợiđấy chứ?”
Quý Bạch gật đầu: “Thuận lợi.”
Một vị lãnh đạo tỉnh đứng bên cạnh cườicười: “Quý Bạch là tấm gương mẫu mực của Công an tỉnh chúng tôi. Mộtkhi cậu ấy ra tay, không tên tội phạm nào có thể trốn thoát, xin Vụtrưởng Quý cứ yên tâm.”
Hứa Hủ xuống máy bay cuối cùng. Vừa đặt chânxuống đất, cô liền bị Đại Hồ, Triệu Hàn và mấy người của Cục Cảnhsát thành phố Lâm bao vây. Bọn họ hỏi thăm Hứa Hủ bằng một giọngđầy quan tâm: “Vẫn ổn đấy chứ? Nghe nói em bị bắt làm con tin, có bịthương ở đâu không?”
Hứa Hủ trả lời từng câu hỏi của mọi người, tronglòng cô rất ấm áp. Trò chuyện một lúc, cô lại đưa mắt về phía Quý Bạch.
Lúc này, trời đã tối hẳn. Theo kế hoạch, sáng ngàymai, Hứa Hủ và Quý Bạch lên Công an tỉnh tham gia buổi tổng kết biểu dương khenngợi, tối nay không có công việc. Thấy đám đông phía trước vẫn không có dấu hiệugiải tán, Hứa Hủ quay sang chào tạm biệt các đồng nghiệp: “Tôi về nhà trướcđây, ngày mai gặp lại.”
Mọi người đều gật đầu.
Đúng lúc này, Hứa Hủ bất chợt nhìn thấy một bónghình quen thuộc tách khỏi đám đông phía trước đi về phía cô.
Người đó là Quý Bạch.
Thân hình cao lớn của anh nổi bật trong màn đêm,khóe miệng anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt, khiến gương mặt cương nghị càng sinhđộng, tuấn tú. Quý Bạch lên tiếng chào hỏi đám Đại Hồ trước. Mấy người cảnh sátđều rất hưng phấn, hỏi anh hết chuyện này đến chuyện khác. Hứa Hủ chỉ mỉm cườingắm anh.
Sau đó, Quý Bạch đột nhiên nhướng mắt nhìn cô, rồiquay người đi đến trước mặt cô.
Những người đã biết mối quan hệ của Quý Bạch và HứaHủ ở xung quanh đều cười cười, người không biết nội tình cũng phát hiện ra điềubất thường, ánh mắt họ đầy vẻ hiếu kỳ. Hứa Hủ ngước nhìn gương mặt ôn hòa trànngập ý cười của Quý Bạch, cô tỏ ra rất tự nhiên và bình thản: “Thầy!”
Quý Bạch giơ một tay đặt lên vai Hứa Hủ, đôi mắt đentĩnh lặng của anh nhìn cô chăm chú: “Bây giờ anh không thể rời đi, em về bằngcách nào?”
Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, hai má Hứa Hủ dầnnóng ran. Bàn tay anh khiến cô cảm thấy da thịt ở đầu vai cũng trở nên bỏngrát. Cô nhìn vào áo sơ mi của anh, sắt mặt vô cảm: “Anh trai em đến đón.”
“Được, ngày mai gặp lại.” Khóe mắt Quý Bạch đầy ý cười:“Em về nghỉ ngơi đi!”
“Vâng.” Hứa Hủ tiếp tục cúi đầu.
Lúc này, bàn tay lớn của anh mới rời khỏi bờ vai cô.Quý Bạch quay người chào tạm biệt đám Đại Hồ, sau đó đi về phía các lãnh đạo ởphía trước.
Có mấy người lãnh đạo theo dõi cảnh vừa rồi bằng ánhmắt thích thú. Thư ký Hoa tận mắt chứng kiến, anh ta chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Quý Bạch không hề ngượng ngùng khi tỏ thái độ quantâm bạn gái ngay trước mặt đám đông. Anh cùng các lãnh đạo lên xe riêng đi mất.Còn Hứa Hủ và những người cảnh sát còn lại ngồi xe của sân bay, đi tới cửa nhậpcảnh. Trên đường có nhiều ánh mắt cười cười dò xét cô. Một người phụ nữ trungniên làm công tác hậu cần của Cục hỏi thẳng: “Tiểu Hứa, cô và Quý đội đang yêunhau đấy à?”
Mọi ánh mắt dồn về Hứa Hủ, Hứa Hủ chỉ có thể đáp:“Đúng vậy.”
***
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Hủ liền bắt gặp Hứa Tuyển đứngtrong đám đông. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần comple, bộ dạng tuấn tú và lườinhác, trông rất nổi bật.
Nhìn thấy em gái, Hứa Tuyển nở nụ cười, nhận túihành lý trong tay cô và xoa đầu cô. Phát hiện em gái đen đi một chút, cằm cũngnhọn hơn, anh bất giác chau mày: “Sau này đừng đi đến những nơi như vậy nữa.”
Hứa Hủ phì cười.
Từ sân bay, hai anh em về thẳng nhà bố. Giáo sư Hứađích thân xuống bếp, làm một bàn đầy món ăn ngon.
Giáo sư Hứa có tính cách trầm tĩnh ôn hòa. Trong bữaăn, đa phần là Hứa Tuyển hỏi chuyện xảy ra ở Miến Điện. Hứa Hủ giống bố cô, lờiít ý nhiều, trả lời tương đối khô khan. Một lúc sau, Hứa Tuyển không tiếp tụctruy vấn, chỉ dặn dò em gái chịu khó dưỡng da để làn da trở về như cũ, trọng lượngcơ thể cũng phải khôi phục tiêu chuẩn trước kia.
Ăn cơm xong, Hứa Tuyển chủ động đi rửa bát, giáo sưHứa về thư phòng luyện chữ như thường lệ. Hứa Hủ ngồi ở phòng khách một lúc,cũng theo bố vào thư phòng. Cô không lên tiếng, chỉ yên lặng ở bên cạnh giúp bốcô mài mực.
Không ai hiểu con gái bằng người cha. Thấy con gáihiếm có dịp chẳng làm gì, ngoan ngoãn ở bên cạnh mình, giáo sư Hứa mỉm cười.Múa bút một lúc, ông mở miệng hỏi: “Lần này con có gặp nguy hiểm gì không?”
Hứa Hủ trả lời: “Tuy kinh hãi nhưng không gặp nguyhiểm ạ.”
Giáo sư Hứa gật đầu, không hỏi gì thêm. Ông nhìn congái, ánh mắt tràn ngập ý cười ôn hòa: “Hứa Tuyển nói con có bạn trai rồi?”
Hứa Hủ hơi đỏ mặt: “Vâng ạ, con mới xác định quan hệchưa bao lâu.”
“Người con nhìn trúng, bố rất yên tâm, chắc chắn làchàng trai thật thà chững chạc.” Giáo sư Hứa nói: “Khi nào cảm thấy thích hợp,con hãy dẫn về nhà cho bố gặp.”
Sau khi bố cô đi ngủ, Hứa Hủ lại sang phòng Hứa Tuyển.Anh đang ngồi tựa vào đầu giường, tay kẹp điếu thuốc lá, cầm laptop xem tài liệudo cấp dưới gửi đến.
Hứa Hủ ngồi xuống cạnh anh, im lặng một lúc mới mởmiệng: “Em suýt chết trong chuyến công tác vừa rồi.”
Hứa Tuyển vốn đang chăm chú vào màn hình, lập tức ngẩngđầu nhìn cô.
Hứa Hủ cười cười: “Lúc đó em rất sợ hãi, em thật sựtưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh và bố.”
Hứa Tuyển không nói một lời, giơ tay ôm em gái vàolòng.
Có lẽ do nguyên nhân sống cùng hai người đàn ông từnhỏ, bình thường Hứa Hủ trầm mặc chín chắn, không hề tỏ ra ỷ lại hay làm nũngnhư những cô gái trẻ khác. Nhưng vào thời điểm then chốt, cô luôn dùng cách củamình để biểu đạt tình cảm. Thậm chí giống một bé gái tìm kiếm sự an ủi vỗ về củangười anh trai. Còn đối với người cha đã lớn tuổi, cô sẽ để trong lòng mọi sự ấmức tủi thân.
Sau khi rời khỏi phòng Hứa Tuyển, tâm trạng của HứaHủ tốt hơn nhiều. Cô tắm rửa, nằm thoải mái trên giường, mới lấy điện thoại nhắntin cho Quý Bạch: “Em ngủ rồi, chúc anh ngủ ngon.”
Quý Bạch lập tức gọi đến.
Buổi tối có bữa cơm chiêu đãi khách, phần lớn thờigian anh đều trò chuyện, chẳng động đũa là bao. Quý Bạch vừa về đến khu chungcư, đang mua đồ ăn đêm ở siêu thị dưới nhà. Lúc này trời đã về khuya, siêu thịbật đèn sáng trưng. Nhưng ngoài mấy người nhân viên, chỉ có khách mua hàng duynhất là anh đang cầm túi sủi cảo đông lạnh đứng trước quầy thu ngân.
“Anh tưởng em ngủ lâu rồi.” Quý Bạch nói nhỏ.
“Em chưa, vừa rồi mải nói chuyện với Hứa Tuyển.” HứaHủ mỉm cười: “Anh đang làm gì thế?”
Quý Bạch đang thanh toán tiền. Khóe mắt chợt nhìn thấymấy cái hộp xanh xanh đỏ đỏ trên giá bên cạnh, anh trầm mặc một hai giây, lấy hộpDurex (*) đắt tiền nhất bỏ vào giỏ hàng: “Anh mua sủi cảo, bữa tối ăn không đủno.”
(*) Durex: nhãn hiệu BCS phổ biến trên thế giới.
***
Ngày hôm sau đi làm, hai người đều bận rộn công việc,chẳng có thời gian nói với nhau một câu.
Quý Bạch xử lý xong công việc tồn đọng đã gần đến buổitrưa.
Dưới cùng tập tài liệu là lá đơn xin từ chức củaDiêu Mông. Sáng nay Lão Ngô đã nói qua với anh về việc này, Quý Bạch trầm ngâmtrong giây lát, nhấc máy gọi điện thoại cho Cục trưởng.
Thái độ của Cục trưởng rất rõ ràng: “Tôi đã nói chuyệnvới Diêu Mông, nhưng cô bé có suy nghĩ riêng, chúng ta không thể miễn cưỡng, chỉcần cậu ký tên, là hoàn tất thủ tục nghỉ việc của cô bé.”
Quý Bạch không lập tức ký tên, mà gọi Diêu Môngvào phòng làm việc của anh.
Cách một tháng không gặp mặt, bây giờ gặplại Quý Bạch, trong lòng Diêu Mông vẫn hơi buồn. Nhưng cô đã có thểnhìn anh bằng ánh mắt vô cùng thản nhiên: “Sếp tìm em có việc?”
Quý Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Ý kiến của tôilà không mong em từ chức. Khả năng của em rất toàn diện, là nhân tàihiếm có của Cục Cảnh sát.”
Câu nói khiến trái tim Diêu Mông xao động, cônở nụ cười nhàn nhạt: “Cám ơn anh, nhưng em...”
“Nếu em không muốn ở lại đội cảnh sát hìnhsự.” Quý Bạch nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng ôn hòa: “Em muốn đibất cứ phòng ban nào trong cục, tôi đều có thể tiến cử. Với tư chấtcủa em, chắc sẽ không gặp khó khăn. Ngoài ra, tôi cũng có thể giúp emliên hệ bên cảnh sát tỉnh.”
Diêu Mông lặng lẽ nhìn Quý Bạch. Im lặng mộtlúc, đôi mắt cô ngời sáng: “Cám ơn sếp, em thành thật cảm ơn anh.” Cônói nhỏ: “Thời gian qua, em đã học hỏi nhiều điều từ anh. Trong vụ‘anh Lỗ’ lần trước, anh cũng nói đỡ cho em. Vừa tốt nghiệp, có thể gặpngười lãnh đạo như anh là vận may của em. Tuy nhiên, em rời khỏi CụcCảnh sát là vì nguyên nhân khác.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ: “Em có công việc càngmuốn làm hơn. Một người bạn nhờ em giúp anh ấy quản lý tòa soạnbáo. Em cảm thấy công việc này rất có tính thử thách, em cũng cóhứng thú hơn nghề cảnh sát, do đó em mới từ chức.”
Quý Bạch gật đầu mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, vậychúc em thuận buồm xuôi gió. Ngoài ra, nếu sau này em muốn quay vềCục Cảnh sát, chỉ cần kiến thức chuyên ngành không bị mai một, chúngtôi hoan nghênh em bất cứ lúc nào.”
Viền mắt Diêu Mông hơi ươn ướt, nhưng cô cốnhịn, gật đầu với Quý Bạch.
Quý Bạch đứng dậy bắt tay cô: “Tối nay đội có buổitụ tập, em có thời gian thì hãy cùng tham gia.”
Diêu Mông mỉm cười, lắc đầu: “Tối nay em cóhẹn nên không đi. Em sẽ tham gia buổi tiệc mừng công của cục vào tuầnsau, nhân tiện chính thức chia tay mọi người.”
***
Tiệc liên hoan buổi tối đặt ở một nhà hàngbên cạnh Cục Cảnh sát. Ngoài đội cảnh sát hình sự, mấy người ởphòng ban khác có quan hệ thân thiết với Quý Bạch cũng tham dự. Đámđàn ông vậy quanh Quý Bạch và Hứa Hủ, mọi người trò chuyện về vụ ánở Miến Điện, bầu không khí rất sôi nổi.
Triệu Hàn ngồi ngoài cùng, gọi nhân viên phụcvụ lấy bia rượu. Chợt nhớ tới Hứa Hủ, anh hỏi rõ to: “Chị dâu uốnggì?”
Hứa Hủ không nghĩ Triệu Hàn nhắc đến cô nênkhông có phản ứng. Quý Bạch ngồi bên cạnh, trả lời thay: “Cô ấy uốngsinh tố hoa quả.”
Lúc này, Hứa Hủ mới ngẩn người, ánh mắt hơibối rối. Trong khi tất cả những người có mặt đều tỏ ra bình thường,tựa hồ cách xưng hô này đã chính thức thuộc về cô.
Mặt Hứa Hủ bất giác nóng ran, nhưng cô vẫn giữvẻ thản nhiên, tiếp tục nghe mọi người trò chuyện.
Khi rượu đưa lên bàn, không khí càng trở nênnáo nhiệt. Đám cảnh sát hình sự uống rượu rất dũng mãnh, bọn họliên tục đòi chạm cốc với Quý Bạch và Hứa Hủ. Quý Bạch giơ tay ngăn lại,anh cầm ly rượu đặt trước mặt Hứa Hủ: “Cô ấy không biết uống rượu.”
Thế là mọi người được thể dồn hết về Quý Bạch.
Tục ngữ có câu ‘tửu phẩm chi nhân phẩm’ (*),Quý Bạch không nát rượu, cũng không để người khác chuốc rượu, nhưng ởnhững trường hợp cần uống, anh rất vô tư, không từ chối một chénnào. Chẳng bao lâu sau, gương mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, anh đặt taylên thành ghế sau lưng Hứa Hủ, bộ dạng nhàn hạ thư thái, nhưng đôi mắtđen của anh ngày càng sáng rực.
(*) Tửu phẩm chi nhân phẩm: Qua cách uống rượucó thể biết nhân phẩm của con người.
Hứa Hủ lặng lẽ ăn đồ. Đột nhiên có người hỏicô: “Chị dâu, chị không quản Quý đội sao? Anh ấy uống không biết baonhiêu chén rồi! Hư quá đi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều dồn ánhmắt thích thú về phía Hứa Hủ, Quý Bạch cũng nheo mắt, nửa cười nửakhông nhìn cô.
Hứa Hủ liếc Quý Bạch, lắc đầu: “Anh ấy khôngcần sự quản lý.”
Nhận định của Hứa Hủ là con người Quý Bạchbiết tiến biết lùi, khả năng kiểm soát bản thân rất mạnh. Loạingười như anh nói chung không xuất hiện tình trạng nhậu nhẹt quá độ.
Nghe câu nói của Hứa Hủ, mọi người đều ngây ra,sau đó cười ồ. Có người cố ý cất giọng ngưỡng mộ: “Chị dâu, đây làhành vi thả tự do một cách trần trụi. Quý đội có phúc thật đấy!”
Trong tiếng trêu đùa của đám đông, Quý Bạchnhìn cô chăm chú, khóe mắt đầy ý cười.
Anh hiểu suy nghĩ của Hứa Hủ, giữa anh và côkhông cần sự trói buộc dư thừa. Câu trả lời thẳng thắn của cô, rõràng không có ý gì khác, nhưng trong con mắt của người ngoài, là giữthể diện cho người đàn ông của cô.
Vừa có cách cư xử tuyệt vời lại vừa có nộihàm, bọn họ nói đúng, anh rất có phúc mới được làm người đàn ôngcủa cô.
Mặc dù từ đầu đến giờ, Quý Bạch đều uốngrượu thay Hứa Hủ, nhưng buổi tối hôm nay, lãnh đạo Cục mời các đồngnghiệp ngoại tỉnh của tổ chuyên án ăn cơm cũng ở nhà hàng này. Mộtlúc sau, Cục phó Tôn Phổ và hai người cảnh sát hình sự đi vào.
Nhìn thấy Quý Bạch và Hứa Hủ, Tôn Phổ đặc biệtvui mừng: “Không ngờ chuyến đi Miến Điện của chúng ta không chỉ bắtđược tội phạm, còn tạo ra nhân duyên cho hai người. Nào, tôi mời haingười một ly!”
Quý Bạch vừa định cầm cốc rượu của Hứa Hủ, TônPhổ liền ngăn lại: “Hừm, dù là đồng chí nữ đi chăng nữa, nhưng làmngười cảnh sát hình sự, uống một chút rượu cũng không thể? Cậu Quýmau tránh sang một bên.”
Quý Bạch hạ giọng, dặn dò Hứa Hủ: “Em uốngđược bao nhiêu thì uống.” Mọi người lại nhao nhao.
Hứa Hủ gật đầu, uống một hơi hết ly rượu.
Hai chén rượu vào bụng, tuy nhiệm vụ đã hoànthành nhưng đầu óc Hứa Hủ có chút choáng váng. Cô liền đứng dậy đi rangoài hít thở không khí. Quý Bạch trò chuyện với người bên cạnh mộtlúc, thấy Hứa Hủ vẫn chưa trở về, anh liền quay đầu ra cửa. Lúc này,Đại Hồ đi chúc rượu phòng bên cạnh quay về, anh ta ngồi xuống cạnhQuý Bạch: “Sếp, Hứa Hủ đang ở ngoài hành lang.”
Quý Bạch liếc anh ta một cái, Đại Hồ nóitiếp: “Vừa rồi em thấy cô ấy nôn khan. Sếp, hai người có rồi phảikhông? Chậc chậc... thời gian thấm thoát như thoi đưa.”
Quý Bạch phì cười: “Cuốn xéo.” Nói xong anhlập tức đứng dậy, đi ra ngoài phòng ăn.
Hứa Hủ đúng là nôn khan vài lần, nhưng sau khiuống cốc nước ấm do người phục vụ mang tới, cô đã hồi phục trạngthái bình thường. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, ánh đèn từcác ngôi nhà sáng lấp lánh. Cô đứng bên cửa sổ đón ngọn gió mátrượi, nhất thời không muốn vào phòng ăn nóng hừng hực.
“Em không sao đấy chứ?” Giọng nói trầm thấpcủa Quý Bạch vang lên bên tai.
Hứa Hủ lắc đầu.
Trên hành lang người đi qua đi lại. Quý Bạchđứng cách cô một bước chân, cùng cô vai kề vai ngắm cảnh đêm.
“Ăn xong em có bận việc gì không?” Anh hỏi.
“Không.” Hứa Hủ trả lời.
Quý Bạch quay đầu nhìn cô: “Hay là đi nhà anh.Ngày mai là thứ bảy, buổi tối chúng ta có thể xem phim trò chuyện,thả lỏng tinh thần.”
Gương mặt anh rất bình tĩnh, ánh sáng mờ mờtừ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt đen của anh ngời sáng, trôngcó vẻ trong sáng vô tư.
Hứa Hủ: “... Được thôi.”
Ngắm gương mặt đỏ ửng không biết do uống rượuhay thẹn thùng của cô, trái tim Quý Bạch rung lên một nhịp. Anh tiếnmột bước về phía Hứa Hủ, đặt tay lên vai cô, nhìn cô chăm chú và nóinhỏ: “Bộ đồ ngủ em mặc lần trước vẫn để ở nhà anh. Anh đã giặtsạch rồi, có thể mặc ngay. Sau buổi tụ tập đi thẳng về nhà anhnhé.”
Hai người quay lại phòng ăn ngồi xuống. Bêntrong ánh đèn sáng trưng, không khí vẫn náo nhiệt như cũ. Một lúcsau, Quý Bạch nhìn đồng hồ: “Đã tám giờ rưỡi tối, mọi người uốngcũng hòm hòm rồi, giải tán thôi.”
Ai ngờ, anh vừa dứt lời, Đại Hồ lập tức cầmly rượu đứng dậy: “Thế sao được? Chúng ta hãy uống tiếp, uống tiếp.”Quý Bạch liếc Đại Hồ một cái, anh ta tỏ ra rất thản nhiên.
Vài phút sau, một đám người kéo sang phòngbên cạnh mời rượu lãnh đạo. Trong phòng chỉ còn lại mấy người thuộcđội cảnh sát hình sự. Ai nấy giảm bớt hào hứng, ngồi yên lặng nghỉngơi. Quý Bạch nắm tay Hứa Hủ dưới gầm bàn, từ tốn uống trà nóng.
Đại Hồ đột nhiên hắng giọng, hỏi người cảnhsát ngồi bên cạnh: “Ăn cơm xong chú có bận việc gì không?”
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi lập tức hiểu ý,cười híp mắt: “Em không.”
Đại Hồ nói tiếp: “Hay là đi nhà anh? Chúng tacùng xem phim thả lỏng tinh thần?”
Hứa Hủ cứng đờ người, Quý Bạch nhướng mắt nhìnĐại Hồ và anh chàng cảnh sát.
Vẻ mặt Đại Hồ rất đứng đắn: “Bộ đồ ngủcủa chú vẫn để ở nhà anh, anh đã giặt sạch, còn giặt bằng tay nữa.”
Mặt Hứa Hủ nóng như lò lửa, cô xấu hổ vôcùng, cấu tay Quý Bạch ở dưới gầm bàn. Quý Bạch nắm chặt tay cô, nghiêmgiọng: “Câm miệng!”
Mọi người đều cười ha hả.
Có lẽ lúc Quý Bạch và Hứa Hủ nói chuyện, mấyanh chàng cảnh sát có năng lực theo dõi nghe lén xuất sắc đã ghésát tai vào bờ tường lắng nghe.
Kết thúc buổi tụ tập, Quý Bạch không thể ravề cùng Hứa Hủ. Vừa thanh toán tiền, phòng ăn của lãnh đạo Cục vàtổ chuyên án cử người gọi anh đi nói chuyện, sau đó phụ trách đưa tổchuyên án về khách sạn nghỉ ngơi.
Các đồng nghiệp khác đều đi trước, Quý Bạchvà Hứa Hủ đứng ở cửa nhà hàng nhìn nhau mỉm cười.
Quý Bạch tiễn Hứa Hủ lên xe taxi: “Có lẽ sẽ kếtthúc rất muộn, ngày mai anh gọi điện cho em sau.”
Hứa Hủ không bận tâm, gật đầu: “Vâng, em đếnchỗ ba em lấy hành lý về nhà.”
Xe ô tô chuyển bánh, nhà hàng ở phía sau dầnbiến mất khỏi tầm nhìn. Hứa Hủ tựa người vào cửa xe, hóng gió máttừ ngoài thổi vào. Bởi vì câu nói của Quý Bạch ban nãy, cô lại nhớđến buổi tối quấn quýt triền miên ở Miến Điện, hai người suýt xảyra quan hệ. Lúc đó, anh cởi trần ngồi bên mép giường, cất giọng trầmtĩnh dịu dàng vô ngần: “Anh không muốn lần đầu tiên của em ở nơi tồitàn này.”
Hứa Hủ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cô ngẩngđầu nói với người tài xế: “Anh ơi, tôi muốn đi địa chỉ khác.”
Chìa khóa nhà Quý Bạch vẫn nằm trong tay cô.Căn hộ của anh sạch sẽ và lạnh lẽo như thường lệ, bộ đồ ngủ của côgấp ngay ngắn, đặt trong tủ quần áo bên cạnh giường, cô còn ngửithấy mùi hương dìu dịu trên đó, Tâm trạng vốn rối bời của Hứa Hủphảng phất bình tĩnh trở lại. Cô mở tivi, tự lấy đĩa phim ra xem.
Nào ngờ xem hết một bộ phim điện ảnh, Quý Bạchvẫn chưa trở về. Hứa Hủ nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm. Muộn nhưvậy anh còn uống rượu, không biết chừng sẽ ngủ lại khách sạn cùngtổ chuyên án. Hứa Hủ đứng dậy đi về nhà.
Cô về đến khu chung cư lúc mười một giờ rưỡi,ánh đèn đường mờ mờ, bóng cây lay động. Hứa Hủ đã tỉnh rượu từ lâu,cô nhàn rỗi thong thả bước từng bậc cầu thang lên nhà.
Vừa mở cửa cầu thang tối om, Hứa Hủ lờ mờnhìn thấy một bóng hình tựa vào bờ tường bên cạnh cửa nhà cô, ngóntay người đó lập lòe mẩu thuốc lá.
Hứa Hủ ho nhẹ một tiếng, đèn cảm ứng bậtsáng.
Quý Bạch đứng dưới ngọn đèn, thân hình cao lớncủa anh như pho tượng điêu khắc, ánh mắt anh tĩnh lặng: “Anh còn tưởngem không quay về. Anh đã đợi em hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
Tim Hứa Hủ đập nhanh trong lồng ngực.
Hóa ra anh cũng đang đợi cô.
Vừa tiến lại gần, Hứa Hủ liền bị Quý Bạch ômvào lòng. Bờ môi vẫn còn đầy hơi rượu của anh phủ xuống môi cô.
Buổi tối ngồi cùng lãnh đạo Cục, Quý Bạchluôn nhớ đến Hứa Hủ. Sau khi tiễn tổ chuyên án về khách sạn, anh cũngkhông ở lại nghỉ ngơi, mà bắt xe đến thẳng nhà cô. Nghe cô nói về nhàbố lấy hành lý, anh không tiện nửa đêm gọi điện thoại cho cô, nên cứđợi bên ngoài cửa nhà cô. Có lẽ do tâm trạng hưng phấn, anh không hềthấy vô vị tẻ nhạt trong lúc chờ đợi.
Bây giờ hôn cô, anh càng cảm thấy đêm nay ngọtngào dễ chịu vô cùng.
Hai người hôn nhau một lúc mới dừng lại, Quý Bạchchỉ nhìn Hứa Hủ chăm chú mà không lên tiếng. Hứa Hủ đỏ mặt lấy chìakhóa mở cửa nhà. Cô không biết nói câu gì để phá vỡ bầu không khíyên lặng. Đột nhiên nhớ đến điếu thuốc trên tay anh vừa rồi, cô buộtmiệng hỏi: “Sao anh lại hút thuốc?”
Trên thực tế, bây giờ Quý Bạch rất ít khi hútthuốc, cũng không còn nghiện như trước. Chỉ là vừa rồi lãnh đạo Cụcđưa thuốc lá cho anh, trong lúc đợi Hứa Hủ anh hơi buồn ngủ, nên mớihút một điếu cho tỉnh táo.
Anh không lên tiếng, Hứa Hủ cũng không bận tâmVừa mở cửa đi vào nhà, cô chợt nghe anh từ tốn trả lời: “Anh hút thuốcđể tăng thêm can đảm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.