Rừng sâu tối đen như không có tận cùng, Hứa Hủ ngồibên cạnh một tảng đá lớn, mệt mỏi thở dốc, đồng thời dùng khóe mắt quan sát đôinam nữ ở phía đối diện.
‘Anh Lỗ’ bị thương ở chân. Trong rừng đặt nhiều bẫythú vật. Trên đường đi, ả mải đề phòng Hứa Hủ, không để ý dưới chân nên giẫmtrúng một cái bẫy, máu tuôn xối xả.
Mặc dù đối phương có một người bị thương, tốc độ chạytrốn chậm lại, nhưng Hứa Hủ vẫn chưa tìm ra cơ hội thoát thân.
‘Anh Lỗ’ ngồi trên một cái cọc. Trong đêm tối mù mịtvẫn có thể lờ mờ nhìn ra gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của ả. Po ngồi xổm trướcmặt ‘anh Lỗ’, nhấc chân ả, dùng cuộn vải băng mang theo người băng bó cho ả.
“Po, anh dẫn con bé đó đi, em chặn ở phía sau.” AnhLỗ đột nhiên mở miệng.
Hứa Hủ nhíu mày, nghe Po đáp: “Khỏi cần.”
‘Anh Lỗ’ trầm mặc trong giây lát, lên tiếng: “Tìnhtrạng của em bây giờ sớm muộn gì cũng dụ cảnh sát đến.”
Po đột nhiên đứng dậy, hắn bóp cằm ‘anh Lỗ’, nhìn ảchăm chú. Một lúc sau, hắn buông tay: “Chúng ta cùng đi.”
‘Anh Lỗ’ lặng thinh, vẻ mặt ả thêm phần kiên định.
Po và ‘anh Lỗ’ quả nhiên lợi hại, dù bị tập kích bấtngờ, dù bị truy bắt cả đêm, chúng vẫn thoát khỏi thiên la địa võng, tiến sát đếnbiên giới nước Lào.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, sương mù ẩm ướt lững lờtrôi trong khu rừng, phía trước là một khe núi rộng lớn. Tận cùng khe núi xuấthiện một con sông lớn, nước chảy xiết. Qua con sông này là lãnh địa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-oc-sen-co-tinh-yeu/1262767/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.