Sáng hôm sau, tôi đồng ý phẫu thuật sinh mổ, ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, nhưng em bé chỉ nặng 2,3 kg, phải ở trong lồng kính hai mươi ngày.
Sau khi vết mổ ổn định, tôi xuất viện về nhà nghỉ ngơi, nhưng ngày nào tôi cũng lái xe đến bệnh viện thăm con.
Ai cũng khuyên tôi không nên làm như vậy, trong tháng ở cữ phải nằm nhà nghỉ ngơi, nếu không sau này sức đề kháng sẽ kém, có thể mắc nhiều bệnh. Nhưng nhìn từ góc độ của một bác sĩ Tây y, Tử Đông nghĩ rằng chỉ cần tôi không bị nhiễm lạnh hoặc quá mệt mỏi thì có thể ra ngoài vận động vừa phải, như thế còn hơn ở nhà mà lo lắng không yên.
Em trai rất hiểu tâm trạng tôi lúc này, quả thực tôi không thể không nhớ đến đứa con gái bé bỏng vừa chào đời của mình.
Bé nằm trong lồng kính, yếu ớt khiến ruột gan tôi thắt lại, may mắn thay chân tay bé hoàn thiện, hô hấp ổn định, gương mặt nhỏ xinh non nớt như một bông hoa, tôi chẳng thể rời mắt khỏi con mình.
Những ngày con ở viện, tôi đã gặp Tôn Á Âu một lần. Những ngày này anh không về nhà, tôi cũng không hỏi anh ở đâu. Tôi đứng ở cửa, không gọi anh, anh cũng không bước đến gần lồng kính mà đứng cách một đoạn nhìn con gái, dáng vẻ rất chăm chú. Anh quay lại và nhìn thấy tôi. “Em đến rồi à?”
Tôi gật đầu, bước đến gần lồng kính ngắm con, bỗng nghe thấy tiếng anh nói phía sau lưng: “Anh từ chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/3083085/chuong-14-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.