Tôi không ngờ chú Hà Nguyên Bình lại đến thăm tôi, còn muốn nói chuyện riêng với tôi.
Sau khi Tử Đông và Tử Hằng ra ngoài, tôi nói: “Nếu họ lại nhờ vả chú, bảo chú đến đây an ủi cháu, hoặc thuyết phục cháu tha thứ cho mẹ, xin chú hãy từ chối họ, họ không có quyền lợi dụng lòng tốt của chú mãi như thế.”
“Không, không có ai yêu cầu tôi đến đây.” Chú do dự một lát, cuối cùng nói tiếp: “Khả Khả, sự việc không hoàn toàn như cháu hiểu đâu.”
Đây là lần đầu tiên chú ấy gọi tên tôi, trước đó, chú chỉ luôn gọi tôi là cô Hứa, rất lịch sự nhưng vô cùng xa cách, thế nên tôi có chút ngạc nhiên.
“Cho dù thế nào, dì cháu cũng không nên giấu cháu chuyện này, cũng không nên bảo chú giữ im lặng, cháu đã làm phiền chú rất nhiều, con gợi lại cho chú những kỷ niệm không vui.”
“Tôi sống đến từng này tuổi rồi, không phải kỷ niệm nào cũng đáng buồn, Khả Khả à. Lần đầu tiên gặp cháu, cháu nói ra tên mẹ cháu là tôi đã biết cháu đúng là con gái của bà ấy. Hai người giống hệt nhau ở đôi mắt, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giống.”
Tôi gần như nín thở lắng nghe.
“Chúng tôi đã sống gần bốn năm trong ngôi làng nhỏ. Bốn năm đó với những thanh niên thành phố như chúng tôi là gian khổ. Sau đó, rất nhiều người luôn mong mỏi trở về thành phố. Tôi lại khác, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu cần ở lại, tôi cũng sẽ chấp nhận.”
Tôi kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/3083084/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.