Bố tôi đã không còn yêu thương tôi như trước kia nữa
Cuộc hôn nhân của Hứa Khả tưởng chừng như hạnh phúc nhưng thực ra chị ấy đang nằm trong đống “rận”.
Tôi không tin cùng đám bạn xa lạ, vô lo vô nghĩ hát karaoke cả đêm thì có thể tìm lại ý nghĩa cuộc sống.
Ông Trương, không đúng, lúc này nên gọi là pháp sư Thích Diên, tóc ông đã cạo trọc, để lộ vết sẹo trên đỉnh đầu, trên người mặc chiếc áo cà sa màu đỏ mới tinh, lông mày cụp xuống, chân ngồi xếp bằng trên đệm cói, gõ cốc cốc vào con cá gỗ, miệng còn lẩm nhẩm đọc kinh. Trong khói hương mờ mịt, trông ông vô cùng trang nghiêm, giống hệt vị cao tăng đắc đạo.
Tôi quay lại giận dữ nhìn Chu Nhuệ “ Xem việc tốt của bố cậu đấy”.
Chu Nhuệ làm vẻ mặt rất là “lưu manh”, cười, đáp : “Ông trương vốn là hòa thượng mà, từ nhỏ đã xuất gia, tu luyện mười mấy năm, đọc kinh cầu phép đều tinh thông, bản lĩnh như thế mà bỏ phế thì thật tiếc”.
“Bố cậu không biết, nhưng cậu thì phải biết là ông bị mắc bệnh đãng trí tuổi già chứ”
Cậu ta lắc đầu “bố tôi nói rồi, cơ bản không cần ông ta phải làm gì cả, chỉ cần ông chống cây pháp trượng đi trên đường, rồi gõ mõ cho du khách xem là được, ở miếu này toàn là hòa thượng trẻ, không nhìn được oai nghiêm”.
“Chậc, vì kiếm tiền, bố cậu đúng là cái gì cũng có thể nghĩ ra được”.
“Câu này của cậu coi như là đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/3083000/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.