Type-er: Linh Phan
8
Dạ dày của tôi được lấp đầy bằng món sườn xào chua ngọt, nhưng trong timtôi thì vẫn trống hoác. Gió Bắc hình như đang luồn lách vào cả người tôi và cứ thế gào thét.
Tôi lảo đảo bước về nhà, Chu Nhuệ đang ngôi trong phòng tôi chơi game, chẳng buồn ngoảnh đầu lại, hỏi:
“Cậu chạy đi đâu đấy?”
Tôi ợ lên một cái, nói: “Đi tìm chỗ ăn chực.”
Cậu ta ăn chực nhà tôi thành thói quen rồi nên không cảm thấy việc tôi điăn chực có gì là lạ và cũng không hỏi gì thêm, tiếp tục chúi đầu vàochơi game. Tôi nằm trên giường ngắm cậu ta, dưới ánh đèn, cậu ta rất tập trung, trên khuôn mặt tuấn tú hiện rõ sự căng thẳng. Bảo cậu ta căngthẳng chắc chỉ có những lúc chơi trò truy sát trong game, chứ ông bố vôcùng hung dữ và bà mẹ suốt ngày càu nhàu có bao giờ làm cậu ta căngthẳng đâu, vì họ không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu ta.
Cái điệu bộ thờ ơ mặc kệ, không để ý gì của tôi hoàn toàn là giả vờ, còn cậu ta mới đúng thật là con người chẳng để ý gì sất.
Tôi bực bội nghĩ, đương nhiên, cậu ta biết rõ mình là con một trong giađình, cho dù cậu ta làm gì, bố mẹ cậu ta cũng chẳng thể nói nổi, mà bâygiờ cậu ta có bỏ học giữa chừng như vậy cũng chẳng sao, vì cậu ta có cảm giác an toàn, còn tôi có quá nhiều lí do để dằn vặt. Tôi có đầy đủ điều kiện để tha thứ cho cái tật hay lo lắng của mình.
Nhưng tôi biết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu/29021/chuong-1-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.