Chương trước
Chương sau
Từ Diệu Văn đã xuống nước kiên trì giải thích đến vậy, Hàn Duy vốn đã sớm mềm lòng, nhưng có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, mà y cũng phải đặt dấu chấm hết cho cả một quá trình theo đuổi kiên trì của mình thôi.

Bọn họ không thể làm lại từ đầu.

Nếu trở lại làm bạn bè, y trước mắt sẽ không thích ứng ngay được, nhưng vẫn nguyện ý thử xem, đơn giản chỉ là không thể chịu được tình trạng chiến tranh lạnh với hắn.

Nghe y lấy hết dũng khí nói ra những lời kia, Từ Diệu Văn có cảm giác như nghe được chuyện gì động trời lắm, đầu tiên hắn sửng sốt hết mấy giây sau đó mới mở miệng khinh thường nói một câu ‘’Ai muốn làm bạn bè với em?’’

Hàn Duy nhất thời cuống lên, tim cũng nghẹn lại ‘’Là em tự mình đa tình, sau này…’’

Lại chưa nói hết đã bị cuốn vào một nụ hôn, Từ Diệu Văn một tay giữ ót đối phương, tay kia cố định mặt y, dùng lực khai mở khớp hàm lấy sức mút vào, hôn cho đã mới buông ra một chút rồi sau đó lại sáp đến hôn tiếp, đầu lưỡi ướt át tỉ mỉ liếm láp trong khoang miệng rất mẫn cảm của người nọ.

Đại não Hàn Duy nhất thời bất động, mãi đến khi nghe một tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng mình, y mới giật mình đẩy Từ Diệu Văn ra, mặt mũi thoáng cái đỏ ửng, không cách nào dám nhìn thẳng đối phương.

‘’Em đây là muốn phải dùng đến vũ lực?’’ Từ Diệu Văn đưa tay gõ đầu y một cái.

Tự nhiên bị cưỡng hôn, lại còn bị đánh. Đáng giận nhất là mình sao mãi không biết phân rõ trắng đen, cho dù ngoài miệng bảo không thích, thế mà bị hôn một cái thì đầu óc đã choáng váng đến quên hết phản kháng, lúc trước toàn bị hắn lấy mấy chuyện này châm chọc mãi.

Hàn Duy thấy mình đúng là hết thuốc chữa rồi.

Cái trán bị hắn gõ đến phát đau, lòng càng tuyệt vọng, thế là lại chọc hắn tức giận rồi, giấu mọi cảm xúc trong đáy mắt, y không nói tiếng nào chỉ trừng mắt nhìn hắn.

Từ Diệu Văn bị đối phương nhìn như vậy lại cười rộ lên, không thèm để ý đến sự phản kháng của y mà dang tay ôm người vào lòng, hôn mấy cái lên cái trán sưng đỏ kia.

‘’Rốt cuộc mấy ngày qua chúng ta đang làm trò gì vậy?’’ Từ Diệu Văn cúi thấp đầu dịu dàng hôn đối phương.

‘’Anh uống lộn thuốc hả? Buông ra!’’

‘’Hàn Duy, em vẫn không thể hết lòng yêu anh, là bởi vì em nghĩ anh còn thích Tiểu Ngạn?’’

Hàn Duy đứng im, quay mặt đi không nói tiếng nào.

‘’Em không chịu dọn về nhà anh, cũng không chịu theo anh về nhà cha mẹ, là vì nghĩ trong lòng anh còn người khác ?’’ Từ Diệu Văn dai dẳng bám lấy y ‘’Có phải vậy không ?’’

‘’….’’

‘’Yêu thầm anh nhiều năm như vậy, phải chứng kiến anh thân mật với bao nhiêu người, đến lúc ở bên anh rồi, mà trong lòng anh lại có người khác, từ trước đến giờ, em phải gặm nhắm nỗi khổ đó một mình sao?’’

Tấm lá chắn bị vạch trần, cổ họng Hàn Duy lập tức nghẹn lại, nói không ra lời. Dưới loại tình huống này, y phải nói gì đây?

‘’Là anh không đúng, không nói rõ ràng với em. Hiện tại em phải nghe cho kỹ’’ Từ Diệu Văn đưa mặt lại gần ‘’Anh-Từ Diệu Văn, hiện tại trong lòng chỉ có một người. Sau này cũng sẽ chỉ có người đó, một người xứng đáng để anh toàn tâm toàn yêu thương trân trọng. Tên của người đó em phải nhớ thật kỹ, cậu ấy tên là Hàn Duy, không phải Trương Dược Ngạn, em đã rõ chưa?’’

Hàn Duy không phản ứng gì, chỉ dùng khuôn mặt ngây ngốc lắng nghe hắn, Từ Diệu Văn rất khó chịu ‘’Mấy lời vừa rồi em nghe có hiểu không ? Mà thôi đi, anh vẫn có thể lặp đi lặp lại đến khi nào em hiểu mới thôi. Anh đã không còn ấp ủ thứ tình cảm đó với Tiểu Ngạn nữa rồi, hiện tại người anh thật sự yêu chính là cái người đang nhìn anh chằm chằm đến ngây người tên Hàn Duy này đây. Anh chịu không được khi cậu ấy rời xa anh, anh nhất định sẽ không để cậu ấy đi đâu hết’’.

‘’Gì chứ ? Em thật sự muốn anh phải lặp lại mấy trăm lần đây? Nói gì đi chứ?’’

Hàn Duy chớp đôi mắt đỏ hồng, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, y thốt ra hai chữ ‘’Gạt người’’.

‘’Không gạt em. Anh còn chưa từng nói với bất kỳ ai mấy câu buồn nôn như vậy, em phối hợp chút được không? Anh lúc nào lại gạt em?’’

Hàn Duy nghẹn ngào ‘’Mỗi lần em bảo phải tăng ca, anh liền kêu đau đầu buồn nôn, cả người mệt mỏi, toàn thân uể oải …Anh gạt em bao nhiêu lần rồi?’’

Từ Diệu Văn không nỡ đáp trả, ôm người trong lòng không ngừng dỗ dành giống như nói chuyện với một cậu nhóc ‘’Lần này thực sự không gạt em. Từ lúc chúng ta xác định mối quan hệ, anh đã quyết định vất bỏ thứ tình cảm không nên có với Tiểu Ngạn, dồn hết tình cảm cho một mình em. Lúc em dọn đến sống cùng, anh đã dặn lòng phải nhanh chóng quên đi. Còn chưa kịp cố gắng, mới bất tri bất giác nhận ra trong đầu chỉ có một mình em’’.

Mặc dù đang nói ra những lời thật lòng thế mà không vấp một chữ nào, cứ như mấy lời dỗ ngọt con nít không bằng, Hàn Duy vẫn còn nghẹn ngào ‘’Mấy người các anh làm doanh nhân thật không sai, suốt ngày chỉ biết lừa gạt người khác’’.

‘’Vẫn còn giận à, có vậy cũng đừng lôi nghề nghiệp của anh vào công kích chứ’’ Từ Diệu Văn bật cười gãi mũi, dịu dàng liếm nước mắt trên mặt đối phương ‘’Hôm nay lại để em phải khóc nhiều như vậy, anh phải làm gì để chuộc lỗi đây ? Hay là vầy đi, anh sẽ không làm tới cùng, cho dù muốn lắm cũng chỉ dùng tay. Như vậy em đã nguôi giận chưa?’’.

Hàn Duy biết hắn vô liêm sỉ, nhưng không ngờ có thể mặt dày đến mức này ‘’Ai cần?’’.

Từ Diệu Văn nói ‘’Được rồi, vậy có gì anh tự dùng tay mình, em đứng một bên nhìn là được’’.

Hàn Duy tức đến mức giọng run lên ‘’Ai thèm nhìn anh? Em còn chưa nói sẽ quay lại’’.

Từ Diệu Văn nhìn chằm chằm đối phương rồi rất bình tĩnh bảo ‘’Ăn trước đã, lát nữa anh dẫn em tới một nơi’’.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.