Từ khi biết mình là người y vẫn hằng tâm niệm, trong một đêm đó Từ Diệu Văn đã trải qua hết mọi cung bậc cảm xúc từ kinh ngạc, mừng rỡ đến áy náy, đau lòng…
Những cảm xúc đan xen không ngừng nhấp nhô trong lòng, cuối cùng chỉ còn biết dùng hai từ may mắn để diễn tả.
Hai mươi lăm năm qua gặp không biết bao chuyện tốt, đều không bằng việc được đối phương yêu mến.
Làm sao lại có chuyện tốt như vậy, không tốn một chút sức, không phải trả giá gì, đã có được một người thầm yêu mình nhiều năm như vậy, mãi đến sau này ở bên nhau cũng được yêu thương chiều chuộng đến thế.
Nhưng Hàn Duy lại nói, yêu thầm hắn cũng không phải chuyện đáng vui mừng gì.
Từ Diệu Văn nhìn cái mũi đỏ ửng và khuôn mặt dàn dụi nước mắt của đối phương, nghe y cố thốt ra từng câu, nghe y bảo chúng ta nên kết thúc, trái tim đau như bị bị bóp nát, giống như muốn hủy hoại phần tự tin còn sót lại trong hắn.
‘’Hàn Duy….’’ Từ Diệu Văn cầm chăn bọc y lại ôm vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho đối phương, nhất thời không biết phải làm gì.
Hàn Duy mặc hắn ôm, khuôn mặt nghệch ra có vẻ rất mệt mỏi.
Từ Diệu Văn quan sát một lúc rồi chôn đầu vào cổ đối phương, cẩn thận nói từng từ ‘’Anh sẽ không khiến em phải mệt mỏi nữa, sẽ không để em buồn tủi. Anh có điểm nào khiến em chán ghét, em cứ nói ra, anh sẽ bỏ hết, có được không?’’.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129963/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.