Chương trước
Chương sau
Từ khi biết mình là người y vẫn hằng tâm niệm, trong một đêm đó Từ Diệu Văn đã trải qua hết mọi cung bậc cảm xúc từ kinh ngạc, mừng rỡ đến áy náy, đau lòng…

Những cảm xúc đan xen không ngừng nhấp nhô trong lòng, cuối cùng chỉ còn biết dùng hai từ may mắn để diễn tả.

Hai mươi lăm năm qua gặp không biết bao chuyện tốt, đều không bằng việc được đối phương yêu mến.

Làm sao lại có chuyện tốt như vậy, không tốn một chút sức, không phải trả giá gì, đã có được một người thầm yêu mình nhiều năm như vậy, mãi đến sau này ở bên nhau cũng được yêu thương chiều chuộng đến thế.

Nhưng Hàn Duy lại nói, yêu thầm hắn cũng không phải chuyện đáng vui mừng gì.

Từ Diệu Văn nhìn cái mũi đỏ ửng và khuôn mặt dàn dụi nước mắt của đối phương, nghe y cố thốt ra từng câu, nghe y bảo chúng ta nên kết thúc, trái tim đau như bị bị bóp nát, giống như muốn hủy hoại phần tự tin còn sót lại trong hắn.

‘’Hàn Duy….’’ Từ Diệu Văn cầm chăn bọc y lại ôm vào lòng, đưa tay lau nước mắt cho đối phương, nhất thời không biết phải làm gì.

Hàn Duy mặc hắn ôm, khuôn mặt nghệch ra có vẻ rất mệt mỏi.

Từ Diệu Văn quan sát một lúc rồi chôn đầu vào cổ đối phương, cẩn thận nói từng từ ‘’Anh sẽ không khiến em phải mệt mỏi nữa, sẽ không để em buồn tủi. Anh có điểm nào khiến em chán ghét, em cứ nói ra, anh sẽ bỏ hết, có được không?’’.

Hắn vẫn luôn là một người cao ngạo, đây là lần đầu tiên bày ra sự yếu đuối, nhưng Hàn Duy vẫn dứt khoát bảo ‘’Không cần’’.

Có thể thẳng thừng từ chối Từ Diệu Văn với Hàn Duy cũng chính là lần đầu tiên.

Từ Diệu Văn lúc này đã hiểu một khi Hàn Duy đã dứt khoát thì đến hắn cũng không làm gì được.

Khi cùng khách bàn hợp đồng làm ăn, bên nào cũng muốn tranh lợi thế về mình, cho dù có bị dồn vào thế bí, Từ Diệu Văn vẫn nắm chắc phần thắng trong tay khến đối phương chỉ có thể nhượng bộ.

Nhưng tình yêu và kinh doanh là hai việc hoàn toàn khác biệt.

Từ Diệu Văn lúc này đã nắm trong tay một lợi thế lớn nhất, đó là trái tim của Hàn Duy, nhưng hắn lại không biết phải làm gì, đó là thứ cảm giác bất lực khi tự tay mình hủy hoại mọi thứ đáng ra thuộc về mình.

Cũng không phải hối hận vì đẩy mọi việc đến kết cục này, chỉ là hối hận vì Hàn Duy không cho mình cơ hội để làm lại.

‘’Hàn Duy, em không thể’’

‘’Em không thể tùy ý bước chân vào cuộc đời một người, khiến hắn ta sinh ra thói quen ỷ lại, không cách nào buông tay em, sau đó em đột nhiên bảo không cần nữa rồi phủi quần bước đi ‘’.

‘’Sớm biết như vậy thì em đừng yêu thầm anh, đừng tự dưng chạy đến bên anh rồi để lại anh như vậy’’.

Có lẽ bị dồn đến bước đường cùng nên lý lẽ hắn đưa ra thật trẻ con và vô lý, nghe hắn nói mấy lời này, khuôn mặt vô cảm của Hàn Duy rốt cuộc không duy trì được, ánh mắt đỏ ngầu giống như đang tức giận.

‘’Em cũng đâu muốn làm phiền anh, là tại anh Văn Triết cứ một mực kéo em đi gặp anh, em không cự tuyệt được…Em nào dám nghĩ tới một ngày có thể cùng anh….’’

‘’Nếu anh thấy em chướng mắt, sao còn day dưa với em…Còn nói yêu em….Còn bảo em dọn đến nhà….’’ Trong lòng đang khó chịu thế là xả hết uất hận lâu ngày dồn nén ra ‘’Nếu đã nghĩ em là loại người có thể tùy tiện lên giường với bất kỳ ai, sao còn bảo thích em?’’

‘’Em đã quyết tâm buông tay ra, anh cũng đâu thiếu gì người muốn kết giao, rất nhiều người đang mỏi mắt chờ anh đó, đi mà tìm bọn họ’’.

‘’Không phải anh rất ghét chia tay rồi còn day dưa mãi sao? Em cũng sẽ không quấn lấy làm phiền anh’’.

Nói xong vội đưa tay lau khóe mắt đỏ hồng, mắng một câu ‘’Khốn kiếp’’.

Từ Diệu Văn lắng nghe thấy lòng đau nhói, nhưng vừa nghe y mắng hai từ kia lại muốn bật cười.

‘’Tức giận đến thế sao ?’’

Lòng lại nhẹ hẫng. Dùng giọng nói như vậy lên án mình, làm sao đáp trả đây.

Từ Diệu Văn bóp trán nói ‘’Làm sao lại chướng mắt, lần đầu tiên nhìn thấy em, khi đó em mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, trông rất thuần khiết ngây ngô, vừa nhìn đã muốn nuốt gọn rồi. Lúc đưa ra đề nghị làm bạn giường, anh chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ em lại đồng ý. Lúc bảo em dọn dến cũng chính là những điều thực lòng anh mong muốn, có chỗ nào là giả?’’

Bất quá vụ hiểu lầm với Thân Kiến đúng là không biết phải giải thích thế nào.

‘’Lần đó anh đang điên, cứ nghĩ mới đó em đã có người khác, trong lòng buồn bực mới nói hươu nói vượn, anh biết lỗi rồi vẫn không được sao?’’

‘’Còn về đối tượng kết giao, anh từ lúc đó chỉ có một, sau này cũng sẽ chỉ có một, em còn muốn anh đi tìm ai?’’

Từ Diệu Văn lại gần cọ mũi vào đối phương, môi vừa nói vừa tiến lại gần, thân mật như lúc trước ‘’Đừng chia tay được không? Em không yêu anh nữa anh biết phải làm sao đây?’’

Hắn cứ dây dưa mãi, Hàn Duy đành phải ngả ra quân bài cuối cùng.

‘’Cho dù là vậy em vẫn không thể không để ý’’

‘’Để ý cái gì ?’’

‘’Chắc là anh sẽ nghĩ em tham lam, cũng sẽ ghét em rỗi việc. Nhưng…’’ Hàn Duy hít sâu một hơi mới lấy hết dũng khí ra nói ‘’Anh không thể buông Tiểu Ngạn, em cũng không thể không buông anh’’.

‘’Thế nên, tốt nhất là chúng ta đừng dính dáng gì đến nhau nữa..Nếu anh muốn chúng ta trở thành bạn bè, em cũng không có gì phản đối…’’.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.