Chương trước
Chương sau
Dọc đường về, mất gần hai tiếng mới đến gần trung tâm thành phố.

Buổi tối luôn là thời gian nhộn nhịp nhất, mọi người đã kết thúc công việc bận rộn một ngày để tự do thả lỏng.

Từ Diệu văn lái xe rì rì như ốc sên trên đường lớn, bỗng tay cầm vô lăng siết chặt lại, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ.

Hắn vội vã thắng xe.

Người mà hắn vẫn nghĩ đáng ra đang nằm trên giường lớn trong phòng đọc sách, hoặc là đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, hiện tại đang đứng trên con phố cách đó không xa, cùng một người nói chuyện thật vui vẻ, trên mặt hai người đều rạng rỡ nét cười.

Ánh sáng hắt trên mặt hai người họ nhìn thật chói mắt.

Từ Diệu Văn nhìn không chớp mắt, nét mặt sa sầm lại.

Trương Dược Ngạn đang nghịch điện thoại, thấy xe dừng lâu quá mới bất mãn ngẩng lên “Sao còn chưa đi?” Vừa dứt lời đã thấy người bên cạnh đẩy cánh xe hùng hục bước ra ngoài.

“Ê, cậu đi đâu…Ơ kia? Là Tiểu Duy?”

Không để ý đến Trương Dược Ngạn, Từ Diệu Văn cứ thế bước lại gần, một nơi nào đó trong lòng hết sức căng thẳng.

Đến trước mặt hai người kia, trên mặt Hàn Duy vẫn chưa hết kinh ngạc, Thân Kiến bên cạnh cũng không ngờ lại gặp hắn ở đây.

“Anh…Anh sao lại ở đây?”

Từ Diệu Văn liếc mắt nhìn Thân Kiến một cái, sau đó tầm mắt dừng trước người vừa đặt câu hỏi “Em ở đây làm gì?”

“Quản lý nói đang đi dạo gần đây nên thuận miệng gọi em ra”

Từ Diệu Văn cười một cái, ánh mắt vẫn lạnh nhạt “Vậy anh ta có biết em là đang ở chung với anh không?”

Hàn Duy hoảng hốt đưa mắt quan sát biểu hiện của Thân Kiến, chỉ nhận lại sự kinh ngạc từ đối phương.

Từ Diệu Văn nói tiếp “Quản lý Thân không phải rất quan tâm đến cấp dưới sao? Ngay cả việc Hàn Duy chuyển nhà cũng không biết?”

“Từ Diệu Văn!”

Hàn Duy gọi thẳng tên họ của hắn ra, giọng nói mang theo ý trách cứ và bối rối, Từ Diệu Văn cười lạnh “Thế nào? Quản lý của em không biết em đang sống cùng anh sao?”

Lời nói vừa thốt ra Thân Kiến như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường nhìn Hàn Duy “Sống cùng…Là ý gì?”

Chuyện này đúng là rất khó giải thích, nhất là trước mặt một người như Thân Kiến. Hàn Duy không thèm liếc nhìn Từ Diệu Văn một cái vội vàng nói “Quản lý, thật ra là…”

Không đợi y nói hết câu Từ Diệu Văn lại xen vào “Sống cùng đương nhiên là tối nào cũng ngủ cùng nhau trên một cái giường, thuận tiện làm vài chuyện lặt vặt, Quản lý Thân chẳng lẽ không hiểu?”

Hai người đồng loạt cứng đờ, sắc mặt cũng khó nhìn, Hàn Duy quay lại nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Từ Diệu Văn.

Từ Diệu Văn bị nhìn đến cứng họng, rồi y quay đầu nhìn Thân Kiến “Quản lý, tôi vẫn chưa nói là vì….Sợ anh không tiếp nhận được, hơn nữa chỗ ở mới lại ở gần….”

Từ Diệu Văn cắn răng xoay người đi, vừa nãy bắt gặp cảnh này liền tấp xe giữa đường, không kịp nghe Trương Dược Ngạn nói hết câu đã lao thẳng đi.

“Ơ này, đi đâu? Tiểu Duy không về cùng à?”

“Đừng quấy rầy cậu ấy”

Trương Dược Ngạn bị hắn làm cho hoảng sợ “Có chuyện gì?”

Từ Diệu Văn không nói nữa, dùng một tốc độ kinh hoàng phóng thẳng về nhà.

Về nhà rồi Trương Dược Ngạn nghe tiếng cửa đóng rầm một cái đinh tai, nhất thời cậu đứng lớ ngớ trong phòng khách.

Đây là lần đầu tiên thấy Từ Diệu Văn nổi điên với Hàn Duy đến mức này. Hơn nữa lại còn không có mặt của đương sự ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.