Dọc đường về, mất gần hai tiếng mới đến gần trung tâm thành phố.
Buổi tối luôn là thời gian nhộn nhịp nhất, mọi người đã kết thúc công việc bận rộn một ngày để tự do thả lỏng.
Từ Diệu văn lái xe rì rì như ốc sên trên đường lớn, bỗng tay cầm vô lăng siết chặt lại, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa sổ.
Hắn vội vã thắng xe.
Người mà hắn vẫn nghĩ đáng ra đang nằm trên giường lớn trong phòng đọc sách, hoặc là đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai, hiện tại đang đứng trên con phố cách đó không xa, cùng một người nói chuyện thật vui vẻ, trên mặt hai người đều rạng rỡ nét cười.
Ánh sáng hắt trên mặt hai người họ nhìn thật chói mắt.
Từ Diệu Văn nhìn không chớp mắt, nét mặt sa sầm lại.
Trương Dược Ngạn đang nghịch điện thoại, thấy xe dừng lâu quá mới bất mãn ngẩng lên “Sao còn chưa đi?” Vừa dứt lời đã thấy người bên cạnh đẩy cánh xe hùng hục bước ra ngoài.
“Ê, cậu đi đâu…Ơ kia? Là Tiểu Duy?”
Không để ý đến Trương Dược Ngạn, Từ Diệu Văn cứ thế bước lại gần, một nơi nào đó trong lòng hết sức căng thẳng.
Đến trước mặt hai người kia, trên mặt Hàn Duy vẫn chưa hết kinh ngạc, Thân Kiến bên cạnh cũng không ngờ lại gặp hắn ở đây.
“Anh…Anh sao lại ở đây?”
Từ Diệu Văn liếc mắt nhìn Thân Kiến một cái, sau đó tầm mắt dừng trước người vừa đặt câu hỏi “Em ở đây làm gì?”
“Quản lý nói đang đi dạo gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129945/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.