Xe băng băng chạy trên đường lớn, Trương Dược Ngạn ngồi ghế phó lái nhìn người đang chuyên tâm lái xe, cuối cùng hỏi “Sao Tiểu Duy không đi cùng?”
Người nọ im lặng một lúc lâu mới trả lời “Cậu ấy không muốn đi, tớ cũng không ép được”
“Cậu ấy đã đồng ý đi cùng rồi mà, tại cậu nói không cần đó” Trương Dược Ngạn hạ giọng “Ôi chao, hai người lại có chuyện gì?”
“Không có gì”
Không có gì mới lạ. Hai người ngày nào cũng sến súa ngọt ngào khiến cậu hận mình không mù quách đi, thế mà mấy hôm nay lại lạnh nhạt không thèm nói với nhau tiếng nào.
“Tiểu Duy lại làm gì khiến cậu mất hứng?”
“Không có” Trả lời cho có lệ.
Từ Diệu Văn không muốn nói thì không cách nào ép hắn mở miệng được, Trương Dược Ngạn cũng không hỏi nữa.
Tới Từ gia vừa đúng bữa cơm tối, nhà ba người đã chờ họ sẵn sàng trên bàn ăn. Năm đó Từ Diệu Văn rời đi cậu em vẫn còn là một đứa nhóc bé xíu khóc oa oa, bây giờ đã trở thành một cậu bé mập mạp đáng yêu, nhóc con đang mở to mắt nhìn hắn.
Từ Duẫn Vũ thật ra không thích tổ chức sinh nhật này nọ, nhưng vì nhớ lời dặn dò từ mẹ của Từ Diệu Văn, thế là tự mình xuống bếp để cả nhà cùng ăn một bữa.
Nhớ lại ngày đó, Từ Duẫn Vũ còn mải mê công việc, mẹ con hai người dành cả buổi chiều chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn, chờ mãi đến tối vẫn không thấy người đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129944/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.