Nhìn bàn cơm la liệt món ăn, Tiêu Hàn không biểu hiện gì, chỉ hơi nhếch miệng, cầm đôi đũa lay lay chén đĩa mấy cái.
Trương Dược Ngạn ngồi đối diện nhìn ngứa mắt, lập tức gạt đũa người nọ ra ‘’Không thích thì khỏi ăn, đừng ngồi đó cản trở người khác ăn uống’’
‘’Tôi cũng chưa nói khó ăn, chẳng qua là ăn quen cơm đầu bếp ở nhà rồi, những món nghiệp dư thế này nuốt không được’’
Trương Dược Ngạn vừa định nổi điên thì Từ Diệu Văn ở bên cạnh cười đùa ‘’Hàn Duy nấu cơm theo khẩu vị của anh và Tiểu Ngạn nên em có ăn quen hay không thì cũng mặc em’’
Từ Diệu Văn châm chọc một câu lại nhanh chóng hòa giải ‘’Em giờ là khách, những món này ăn không hợp cũng nếm thử đi, đừng lãng phí ý tốt của cậu ấy’’
Hàn Duy nãy giờ vẫn im lặng giờ lên tiếng ‘’Tôi không rõ khẩu vị ăn uống của anh, cũng quên không hỏi. Lần sau tôi sẽ lưu ý’’
Thái độ của Hàn Duy vẫn thân thiết, đối với thái độ “Phu xướng phụ tùy’’ của hai người, Tiêu Hàn vốn không giỏi kiềm nén cảm xúc, trên mặt hiện rõ biểu tình bất mãn không vui, nhưng vẫn cố nói ‘’Thực ra nhìn cũng không tệ, vẫn nuốt được’’
Hàn Duy cười ‘’Ừm, vậy ăn nhiều một chút’’
Ăn xong Hàn Duy thu dọn chén đĩa vào bếp rửa, Từ Diệu Văn phải giúp y một tay thế là y phất tay đuổi hắn đi ‘’Đừng để khách ngoài đó một mình, ra ngoài đi’’
Từ Diệu Văn khẽ quan sát thấy nét mặt y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129942/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.