“Cậu đem Tiểu Duy về ra mắt người nhà sao còn lôi tớ theo?” Trương Dược Ngạn tựa vào cái bàn Từ Diệu Văn đang làm việc, với tay bốc trái cây ăn.
“Đã lâu không về nhà, bầu không khí mất tự nhiên, tớ sợ cậu ấy hồi hộp”
Trương Dược Ngạn vặn lại “Vậy sao tự nhiên lại muốn dắt Tiểu Duy về?”
“Đột nhiên nghĩ vậy thôi”.
Thực ra là do giấc mơ tuyệt đẹp kia khiến hắn đột nhiên thấy nhớ nhà.
Từ ngày rời đi đã bao năm không quay về, đơn giản là không dám đối mặt với tổ ấm mới của cha, không muốn thấy cảnh họ hạnh phúc còn mình lẻ loi cô độc. Nhưng hiện tại hắn không đơn độc nữa rồi….
Vừa vặn lại sắp đến sinh nhật cha, xem như nhân cơ hội này chủ động gạt bỏ mọi ưu sầu oán giận mà mình ôm ấp bao năm qua.
Hơn nữa nhân cơ hội này đưa Hàn Duy “ra mắt người nhà” cũng là mục đích chính đáng.
Lên kế hoạch đâu ra đó, bận rộn hơn một tháng, mọi việc vẫn tiến triển tốt đẹp, chỉ cần qua hai ba tuần nữa là trở về với cuộc sống thanh nhàn, tâm tình Từ Diệu Văn tốt lên không ít.
Chính là hắn muốn sống yên bình mà đời lại không thương, thế nên chuyện tốt cứ kéo đến tìm.
Nhìn người nọ đang ngồi bắt chéo chân trong phòng khách nhàn nhã uống café, Từ Diệu Văn lại thấy nhức đầu.
“Không phải bảo còn phải ở lại học tiếp à?”
Thanh niên liền bất mãn “Hình như anh không hy vọng em trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129941/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.