Chương trước
Chương sau
Đèn ngủ trong phòng đã tắt, Từ Diệu Văn cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng. Hắn mở to mắt thật lâu cuối cùng vẫn dùng lực quơ tay, Hàn Duy bị hắn lay tỉnh mơ màng dùng giọng mũi mềm mại hỏi ‘’Hửm?”

Từ Diệu Văn suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra lý do vì sao đánh thức người ta, đành thuận miệng nói ‘’Ngủ không được’’

‘’Có chuyện gì?” Hàn Duy đưa tay sờ giữa hai đùi hắn mơ hồ hỏi “Muốn sao?”

Từ Diệu Văn đẩy tay đối phương ra “Không, ban ngày ngủ nhiều quá”

“Vậy em nói chuyện với anh” Hàn Duy vẫn không ngừng ngáp dài, giọng nói vẫn mơ màng nhưng rất cực lực chống đỡ cơn buồn ngủ.

Từ Diệu Văn không đành lòng đưa tay vuốt vai y dịu dàng nói “Không sao đâu, ngủ đi”

“Ừm, anh cũng ngủ đi” Giọng nói của Hàn Duy đã mơ hồ không rõ, xem ra chịu hết nổi rồi.

Từ Diệu Văn thuận miệng đáp ứng một tiếng vẫn tiếp tục vỗ lưng y, một lúc sau đã thấy hơi thở đều đặn lại. Hắn rút tay về không hiểu sao lại khó ngủ.

Hắn cũng không phải người thích để ý chuyện tình cảm của người yêu, bởi chính hắn cũng bàn chuyện yêu đương với không ít người, không có thói quen suy xét xem người hiện tại có ai trong lòng không, yêu một cách không ràng buộc.

Nhưng với Hàn Duy, nghĩ đến việc y từng say mê một người đến vậy, trong lòng quả thực không thoải mái.

Hàn Duy nói không nhiều nhưng từng câu từng chữ đều không ngừng hướng đến người kia, thậm chí nhớ rõ người kia có diện mạo ra sao, tính cách thế nào, làm những việc gì, thậm chí còn nghe theo Trương Dược Ngạn đem mình ra so sánh với hắn.

Cái khiến hắn để tâm nhất là, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Hàn Duy đứng ở mỗi góc căn tin, lớp học, thư viện, sân bóng mong ngóng tìm kiếm người kia, chờ thật lâu chỉ để nhìn thấy một bóng hình, rung động vì từng động tác cử chỉ của hắn ta.

Từng cảnh tượng đập vào não cũng là từng cái không cam tâm vì trong khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy lại không có sự xuất hiện của mình.

Hơn nữa tên đó còn là người đánh thức xu hướng tính dục nơi Hàn Duy, nhờ vậy mới có hắn và Hàn Duy của ngày hôm nay.

Càng nghĩ càng buồn bực.

Mấy ngày sau Trương Dược Ngạn vẫn không ngừng lải nhải đề tài ‘‘Mối tình đầu của Hàn Duy” để trêu ngươi Từ Diệu Văn, hắn lần nào cũng tỏ ra không quan tâm nhưng về đến phòng Hàn Duy lại là người phải trả giá.

Lúc thì bị bắt làm một tư thế đáng thẹn, lúc thì bị bắt nói mấy câu quái đản, lúc này Từ Diệu Văn đang tiến vào thì dừng lại hôn y, hôn một lúc thì dùng lực gặm cắn từ bả vai đến hai đầu ngực, đến cằm cũng bị xâu xé lưu lại mấy dấu răng.

Hàn Duy bị hắn làm vậy đã sớm tức giận, lại không dám nặng tay với hắn, thế là chỉ đánh lên lưng hắn vài cái, mấy cái đánh đó ngược lại càng châm ngòi cho thú tính của hắn, hai chân lập tức bị mở rộng ra hết cỡ, huyệt khẩu nhỏ hẹp bị mạnh mẽ đánh chiếm.

Từ Diệu Văn kịch liệt trừu động bên trong, âm thanh va chạm với mông không ngừng vang lên, người nọ dưới sự điều khiển của hắn cũng nương theo cử động của hắn mà phập phồng.

Làm đến khi hứng tình, Hàn Duy đã sớm quên phía trước bị hắn giữ chặt, nhịn không được đành rướn người lên hôn hắn, đồng thời đưa tay vuốt ve hai đùi rắn chắc, sờ đến nơi hắn đang tiến nhập, bàn tay cảm nhận được tốc độ kinh người, toàn thân Hàn Duy đỏ bừng lên.

“Em quyến rũ anh…” Từ Diệu Văn ghé vào lỗ tai y thấp giọng lên án, sau đó nhấn eo thật mạnh, khi đối phương vừa cất tiếng rên rỉ lại cúi xuống gặm cắn.

Ngọn đèn đầu giường le lói, biểu tình say mê khi hoan ái càng thêm vẻ kiều diễm, tiếng rên rỉ thở dốc xen lẫn vào nhau, xuân sắc vô hạn tràn ngập khắp phòng.

Làm tình xong khắp người đều dính dớp, ga giường khắp nơi cũng hỗn độn một đống. Hàn Duy giống như đang vuốt ve một chú cún, tay đặt trên đầu đối phương không ngừng vuốt ve mái tóc đen ướt mồ hôi.

“Anh là người đầu tiên làm em…”

Bầu không khí đang ấm áp lại đề cập đến vấn đề kỳ quặc này, Hàn Duy thật muốn hất người đang nằm trong lòng mình ra. Từ Diệu Văn lại nhích người lên đối mặt với y “Từ trong ra ngoài đều là người của anh, sau này đừng hòng tìm người khác, hiểu không?”

Giọng nói mang theo ý cảnh cáo rung động bên tai, Hàn Duy mỉm cười vỗ mặt hắn “Ghen tị sao? Thật đáng yêu…”

Từ Diệu Văn không chịu thua đưa tay xuống nơi hắn vừa đánh chiếm, Hàn Duy lập tức rên một tiếng, thấy Từ Diệu Văn không chịu yên phận đành cuống quít xin tha “Em sai rồi”

“Sai chỗ nào?”

“Không nên đùa giỡn anh” Nhìn hai mắt Từ Diệu Văn dần đen sẫm lại, Hàn Duy ôm cổ hắn lẩm bẩm “Đồ ngốc, có nhớ cũng chỉ nhớ anh thôi”

Lúc này sắc mặt Từ Diệu Văn mới dịu lại, hắn cúi đầu hôn đối phương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.