Đèn ngủ trong phòng đã tắt, Từ Diệu Văn cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong lòng. Hắn mở to mắt thật lâu cuối cùng vẫn dùng lực quơ tay, Hàn Duy bị hắn lay tỉnh mơ màng dùng giọng mũi mềm mại hỏi ‘’Hửm?”
Từ Diệu Văn suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa nghĩ ra lý do vì sao đánh thức người ta, đành thuận miệng nói ‘’Ngủ không được’’
‘’Có chuyện gì?” Hàn Duy đưa tay sờ giữa hai đùi hắn mơ hồ hỏi “Muốn sao?”
Từ Diệu Văn đẩy tay đối phương ra “Không, ban ngày ngủ nhiều quá”
“Vậy em nói chuyện với anh” Hàn Duy vẫn không ngừng ngáp dài, giọng nói vẫn mơ màng nhưng rất cực lực chống đỡ cơn buồn ngủ.
Từ Diệu Văn không đành lòng đưa tay vuốt vai y dịu dàng nói “Không sao đâu, ngủ đi”
“Ừm, anh cũng ngủ đi” Giọng nói của Hàn Duy đã mơ hồ không rõ, xem ra chịu hết nổi rồi.
Từ Diệu Văn thuận miệng đáp ứng một tiếng vẫn tiếp tục vỗ lưng y, một lúc sau đã thấy hơi thở đều đặn lại. Hắn rút tay về không hiểu sao lại khó ngủ.
Hắn cũng không phải người thích để ý chuyện tình cảm của người yêu, bởi chính hắn cũng bàn chuyện yêu đương với không ít người, không có thói quen suy xét xem người hiện tại có ai trong lòng không, yêu một cách không ràng buộc.
Nhưng với Hàn Duy, nghĩ đến việc y từng say mê một người đến vậy, trong lòng quả thực không thoải mái.
Hàn Duy nói không nhiều nhưng từng câu từng chữ đều không ngừng hướng đến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-do-khe/2129938/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.