Lục Bách Đông, cậu biết không?
Có những vết thương không để lại sẹo, vì thế sẽ khiến người khác ảo tưởng rằng mình đã không còn đau nữa.
Cũng giống như bụi bẩn trong không khí vậy. Chui vào khí quản thông qua đường hô hấp, rồi từ từ phá hủy cơ thể, không để cho người ta phát hiện.
Mãi cho đến khi mở lòng ra lần nữa, để rồi trải qua bất an, ngờ vực, tuyệt vọng, đau khổ, tôi mới nhận ra một điều, mình sẽ không tin vào tình cảm thêm lần nào.
Lục Bách Đông, tôi nghĩ cả đời này cậu cũng sẽ không hay.
Cậu vĩnh viễn là vết thương chẳng thể lành trong lòng tôi.
*
Có một đoạn thời gian rất dài, sau khi Lục Bách Đông tốt nghiệp cấp 2, tôi không nói chuyện với cậu ta nữa.
Không phải tôi cố tình, mà bởi tôi chẳng thể làm gì khác hơn. Chỉ cần nhìn cậu, tôi lại nghĩ đến cảnh cậu nắm tay cô gái kia, rồi đến cả việc họ hôn nhau.
Tôi không cách nào khắc chế mình đừng đố kị, cũng giống như tôi không thể bắt mình ghét Lục Bách Đông cho được.
Nếu không có ý gì với tôi, sao lại phải cho tôi quá nhiều sự đặc biệt? Nấu không có ý gì với tôi, thì xin đừng ban phát thêm chút dịu dàng nào.
Tình cảm vốn nhiều sắc thái như vậy, thế mà ngoài đau khổ ra, tôi lại chẳng cảm thấy gì khác.
*
Lục Bách Đông vẫn có ý muốn sửa chữa lại những đứt gãy giữa chúng tôi.
Một ngày tan học về, vừa bật đèn bước vào phòng, liền thấy cậu ngồi trên giường tôi.
Chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-yeu-3/87762/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.