Đây là lần đầu tiên từ khi hai người chia tay, Nhuệ Dương quay là căn hộ này. Trong nhà vẫn như là ba năm trước, không có gì thay đổi. Kể cả những đồ cậu không mang theo, vẫn được đặt tại chỗ cũ không di chuyển. Tựa như trong nhà vẫn như trước có hai người ở cùng nhau.
Nhuệ Dương đảo mắt nhìn một vòng rồi tiến vào nhà, cậu lấy chìa khóa ở ống đựng bút trên bàn, mở ngăn kéo. Nếu như thói quen của Châu Sưởng không có gì thay đổi, cậu chắc rằng mọi thứ vẫn y nguyên đặt ở chỗ đó.
Nhuệ Dương xem từng trang từng trang văn kiện, quả nhiên tìm thấy một tài liệu nói về việc năm đó Châu Sưởng đã từng hiến tủy. Trên đó không ghi tên người nhận tủy là Nhuệ Dương, nhưng ngày giờ thì cùng với ngày cậu phẫu thuật.
Nhuệ Dương thở dài, đặt tài liệu và chìa khóa về chỗ cũ, không nghĩ được gì gục mặt trên ghế một lúc lâu.
Quay đi quay lại qua hai năm, tất cả mọi thứ đều quay về lúc bắt đầu.
Cậu sớm đã không muốn nghĩ đến chuyện yêu anh, thậm chí còn ích kỉ đến mức hy vọng bản thân cái gì cũng không biết, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể tiếp nhận. Cậu không muốn nợ anh, Châu Sưởng muốn gì, cậu có thể cho sẽ cho. Nếu như Châu Sưởng muốn cậu, cậu sẽ dùng chính cái mạng được anh cứu về để ở bên anh.
Châu Sưởng thấp thỏm bất an chờ đợi cậu, cơm canh nóng hỏi được để cẩn thận trong hộp, vừa mở ra thơm lừng, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-khong-giong-cau-ay/1304531/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.