Châu Sưởng tới bệnh viện chỉ thấy một phòng trống trãi, đồ đạc trong tủ cũng dọn đi mất. Anh liền vội vàng chạy xe đến gara xe, xe vừa dừng trước cửa tiệm liền thấy Trần Hào bước tới.
“Anh về đi, không sửa xe” Trần Hào vừa nói vừa chỉ anh bảng đóng cửa được treo ở cửa.
Châu Sưởng chau mày ” Tôi tìm người”
“Ông chủ không có ở đây, tiệm cũng đóng cửa “
Châu Sưởng nghi ngờ nhìn Trần Hào, trực tiếp bước lên lầu. Trần Hào nhún vai, tiếp tục cùng những vị sư phụ khác dọn dẹp đồ đạc. Châu Sưởng quả nhiên không tìm thấy ai trong văn phòng, những đồ đạc cá nhân cũng không thấy bóng dáng đâu.
Anh bước xuống lầu gặp một vài nhân viên, đưa cho họ mấy điếu thuốc ” Đóng cửa bao lâu rồi?”
Trước giờ anh có đến tiệm vài lần, nhưng nhân viên này cũng nhận ra anh, người có vẻ lớn tuổi nhất trong hội vừa châm thuốc vừa nói ” Cách đây mấy hôm, Tiểu Nhuệ chỉ gọi điện thoại thông báo, cả tháng nay cậu ấy cũng không xuất hiện, nếu không nghe tiểu Trần nói cậu ấy nằm viện, tụi này còn tưởng cậu ấy phạm tội gì trốn mất kìa.”
Châu Sưởng quay đầu hướng về phía Trần Hào
Trần Hào liên tục lắc đầu, ” đừng hỏi tôi, tôi chỉ biết cậu ấy nằm viện, không phải lúc nào anh cũng ở bên cạnh cậu ấy sao, đến anh còn không biết cậu ấy ở đâu làm sao tôi biết được.”
Châu Sưởng không biết đi đâu chạy khắp thành phố mấy vòng, tìm khắp các bệnh viện, đến tối vẫn không có một thông tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-em-khong-giong-cau-ay/1304524/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.