Trong phòng chơi bi a, Lục Hiên cùng Sở Vũ vừa mới đánh bóng xong, tựa ở mép bàn nhìn Dư Tư Vĩ cùng Ngô Tuấn Kiệt chơi bóng, vừa uống Coca, vừa nói chuyện phiếm.
“Này, Lục Hiên, ngươi thực sự dự định dẫn hắn ra nước ngoài?”
Lục Hiên cười: “Ngươi xem ta là loại thích nói đùa hay sao? Ngươi cũng biết tình hình thực tế của bọn ta huống hồ ở lại trong nước sẽ có nhiều khó khăn, bản thân ta thì không việc gì, ta chỉ sợ hắn sẽ bị tổn thương.”
“Điều này cũng đúng, môi trường bên ngoài thoải mái hơn.” Sở Vũ cũng nở nụ cười theo, lại có chút lo lắng, “Có điều hắn có thể thích ứng sao? Hơn nữa từ thời gian bắt đầu tính tới bây giờ mới tính xin đi học quá muộn không? Ngươi xác định hắn thi TOEFL không thành vấn đề?”
“Ta từ sơ trung đã bắt đầu dạy hắn tiếng Anh, “ Lục Hiên sờ sờ cằm, “Hơn nữa, trên thực tế ta một mực ngầm ảnh hưởng đến hắn, ngươi không nên chỉ nhìn mặt ngoài.”
“Hắc, ngươi tiểu tử này….Thực sự là bộ bộ vi doanh a!” (tiến bước nào, rào bước đấy, ý nói cẩn thận) Sở Vũ lắc đầu, “Ta tính xem ra, tiểu Mộc đầu muốn trốn thoát khỏi ngũ chỉ sơn (năm ngón tay) của ngươi sợ rằng khó như lên trời.”
Lục Hiên nhíu mày: “Không có khoa trương như vậy.”
“Nhưng mà ta nói, ngươi rốt cuộc ra tay không a?”
Lục Hiên sờ sờ mũi, nở nụ cười: “Bây giờ còn không phải lúc.”
“Không nên quá dung túng a, cần phải lựa thời gian mà áp dụng thủ đoạn đặc biệt nha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18228/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.