Ngày thứ hai, Mục Xán 6 giờ đã thức dậy. Chờ cậu rửa mặt xong đi ra phát hiện Lục Hiên vẫn còn đang ngủ, liền đi gọi hắn.
“Ai, tỉnh tỉnh!”
Lục Hiên chuyển cái thân, vùi đầu vào gối, thanh âm vo ve nói:“Ngủ tiếp một lát…..Ngoan, đừng ầm ĩ ta…..”
Mục Xán mới không tính để hắn tiếp tục ngủ, lập tức đưa tay thô bạo mà đẩy hắn: “Này, tỉnh tỉnh!”
Lục Hiên mặc dù thích ngủ lười tỉnh, nhưng giấc ngủ lại không sâu, giật mình liền tỉnh, mơ mơ màng màng mà dụi mắt, nhìn Mục Xán một lúc, đột nhiên đưa tay đem Mục Xán đang đứng ở bên giường cuốn vào ổ chăn, dứt khoát đem trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người cậu, ép cậu tới không thể động đậy.
“Làm gì vậy!” Mục Xán giãy dụa không ngừng.
“Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! Động nữa là ta sẽ không chịu nổi nữa đâu!” Lục Hiên cuống quýt ghé vào lỗ tai cậu nói.
Mục Xán lập tức cứng ngắc bất động.
“Phốc…..Tiểu Xán ngươi sao lại dễ lừa như thế?” Lục Hiên nhìn cậu ha ha mà cười, xoay người ngủ ở bên cạnh, từ trong chăn bắt lấy tay cậu kéo lên ngực mình, “Thực ra ngươi bất động, ta vẫn không chịu đựng được, ngươi sờ xem tim ta đập, rất nhanh nhanh đến sắp muốn nhảy ra rồi.”
Mục Xán buồn bực xấu hổ, rút tay về giận nói: “Ngươi lại dùng chiêu này!”
Lục Hiên ôm cậu ha ha cười, “Ai kêu ngươi sáng sớm làm ồn ta.”
“Đây tính là làm ồn sao?” Mục Xán hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đem bàn tay lạnh buốt hướng cái bụng của hắn dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18224/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.