Máy bay trên đường gặp phải luồng khí lưu mạnh, đặc biệt là lúc hạ cánh, quả thực như là đang rơi tự do. Loại tình huống này đối với Lục Hiên đã quen ngồi máy bay từ trước mà nói thì không có gì ghê gớm, nhưng đối với Mục Xán mà nói lại không thua gì một cơn ác mộng.
Lục Hiên nắm chặt tay cậu, an ủi cậu: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Mục Xán cau mày không nói gì, trong nhất thời, cậu thậm chí còn nghĩ nếu như đây là khoảnh khắc sinh mệnh cuối cùng, có thể cùng Lục Hiên tay trong tay chịu chết như vậy, đái khái cũng là có thể tiếp nhận đi.
Cũng may, máy bay cuối cùng rất thuận lợi mà đáp xuống sân bay Đại Lý.
Mục Xán muốn đi toilet, Lục Hiên thì tính đi lấy hành lý ủy thác vân chuyển: “Tiểu Xán, đợi lát nữa ngươi đi thẳng ra cửa chờ ta, ta cầm hành lý liền ra, đợi một lúc sẽ có xe buýt của nhà nghỉ tới đón chúng ta.”
“Nga.” Mục Xán gật gật đầu, đi vào toilet.
Nhà nghỉ Lục Hiên đặt là ở trong khu ven hồ Nhĩ Hải (một hồ ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc),ngồi trên xe buýt lúc tới đó đã gần đến giữa trưa rồi, sau khi ăn cơm trưa xong lại nghỉ ngơi một lát, sau đó hai người thay quần áo thể thao đi ra ngắm phong cảnh.
Nhĩ Hải là một hồ nước ngọt cao nguyên rất đẹp, bởi vì rời xa đông đúc ồn ào mà rất ít bị ô nhiễm, hồ nước cực kỳ trong, từ xưa đã được gọi là “Vô hạ mỹ ngọc giữa quần sơn”. (L:chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18223/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.