Lục Hiên cưỡi xe chở Mục Xán về nhà, một đường không nói chuyện. Về đến nhà sau khi mở cửa, Lục Hiên lấy ra đôi dép lên vẫn luôn thuộc về Mục Xán kia đưa cho cậu.
Mục Xán đánh giá bày biện trong phòng, phát hiện cùng thời điểm cậu rời đi gần như không có gì thay đổi, giống như thời gian gần một năm cậu ở nội trú ở trường đều là ảo giác vậy.
Lục Hiên cởi áo khoác đi vào trong cầm hộp y tế ra, lôi Mục Xán vẫn đứng ở cửa đi tới trước sô pha, dùng bông dính cồn thay cậu tiêu độc vết thương.
“Tê….” Một trận nhoi nhói truyền đến, Mục Xán nhịn không được lệch đầu, cau mày nhìn hắn, “Không cần, tự nó sẽ khỏi.”
Lục Hiên không cho giải thích mà kéo cậu vào, một tay nắm lấy cổ cậu cố định khuôn mặt cậu, một tay cẩn thận từng li từng tí mà thoa thuốc, mỗi một lần xoa một cái, tâm hắn liền đau một cái.
Không thể nói rõ đã bao nhiêu lâu rồi chưa từng hảo hảo mà nhìn cậu như thế này, cậu hình như lại gầy hơn, là bởi vì kén ăn, hay bởi vì tiền sinh hoạt phí trong nhà cấp cho không đủ?
Bôi xong thuốc, hắn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cậu, thẳng đến khi Mục Xán đỏ mặt, quay đầu đi.
Lục Hiên buông cậu ra, dựa vào tấm gối dựa trên sô pha, ánh mắt rơi vào nơi sâu thẳm, chậm rãi cười: “Vừa nãy nhìn ngươi bị người vây đánh, thật giống như trái tim đột nhiên ngừng lại, trong đầu trống rỗng….Loại cảm giác này, thực sự là hỏng bét a…..”
Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18220/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.