(L: E hèm, từ h bạn sẽ gọi Mục Xán là ”cậu”, còn Lục Hiên là “hắn” nhé, cho khỏi nhầm lẫn a)
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
“Nguy rồi.” Mục Xán rốt cục tỉnh lại vừa nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, lập tức từ trên giường bật dậy, cậu day day cái đầu ngủ đến có phần choáng váng, lẩm bẩm, “Sao lại không gọi ta dậy chứ.”
Sau khi nói xong câu này, lại nằm xuống, mặt hướng lên trần nhà, ngơ ngác mà nhìn.
Tối qua….cậu hình như nói với Lục Hiên gì đó?
Lúc này Lục Hiên đẩy cửa tiến vào, trên đầu còn ướt át, cầm một cái khăn mặt lau, thấy Mục Xán trên giường mở con mắt mở to, cười nói: “Ngươi tỉnh?”
Mục Xán đưa con mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi sao lại không gọi ta dậy?”
“Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không sao.” Lục Hiên nói như thế.
“Đã lãng phí thời gian cả một buổi sáng rồi.” Mục Xán lần nữa ngồi dậy, trực tiếp cởi quần ngủ áo ngủ hôm qua Lục Hiên trong lúc cậu nửa ngủ nửa tỉnh thay cho, vẻn vẹn chỉ mặc cái quần con liền xốc chăn xuống giường mặc quần áo.
Tay Lục Hiên cầm khăn mặt khẽ run lên, thầm nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt trầm tối nhìn chặt tấm lưng trần trụi bóng loáng của cậu, mà Mục Xán đối với việc này lại không hề có cảm giác: “Buổi chiều chúng ta đi thẳng tới đó sao?”
Lục Hiên thầm hít sâu một hơi, chuyển tầm mắt nói: “Ân, ta đã gọi cho huấn luyện viên rồi.”
“Nga.”
“Động tác nhanh một chút đi, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18206/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.