Huấn luyện xong về nhà, hai người đứng ở trước nhà để xe.
Lục Hiên kinh ngạc nói: “Tiểu Xán, ngươi lại đắc tội người nào rồi? Sao van xe lại bị xả hết khí rồi?”
“Quỷ mới biết.” Mục Xán ngồi xổm xuống mở khóa.
Lục Hiên kéo tay hắn, “Ai, đừng, lốp xe cũng cũng đã dẹp lép rồi, ngươi còn mở khóa để làm chi, ta đèo ngươi về là được rồi.”
“Không cần, từ cổng trường đi ba trăm mét có một quán sửa xe rồi.”
Lục Hiên dùng sức một cái, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên,“Muộn quá rồi, ta đều đã muốn chết đói, mai rồi sửa, hôm nay ta chở ngươi.Đi thôi.” Nói xong không cho người ta nói liền giục Mục Xán đi ra ngoài.
“Cảnh sát giao thông sẽ chặn lại.”
“Ngốc, chúng ta xuyên qua đường tắt, không đụng phải cảnh sát giao thông.”
“Được rồi.” Mục Xán không thể làm gì khác đành phải đồng ý.
Chiếc rockefeller gió lốc này của Lục Hiên cả bộ xe vốn không có chỗ ngồi ở phía sau, không biết từ lúc nào đã bị hắn lắp một cái chỗ ngồi ở sau, thoạt nhìn có vẻ rất quái lạ, nhưng người ngồi trái lại rất thuận tiện.
Mục Xán mấy ngày nay trong lớp có kiểm tra giữa kỳ, hắn để bù lại thời gian học tập vì huấn luyện mà để lỡ, mỗi ngày đều ngủ muộn hơn một tiếng, cho nên lúc này ngồi ở phía sau, lại có chút buồn ngủ.
Lục Hiên cảm thấy đầu hắn luôn đập vào phía sau lưng mình, hồ nghi hỏi: “Tiểu Xán, ngươi làm sao đấy?”
“….” Phía sau không một tiếng động.
“Tiểu Xán?”
“A?”
Bị vây trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18205/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.