Chương trước
Chương sau
Mấy ngày sau đó, tình trạng sức khỏe của Tùy Vũ Thần đã ổn định lại, ông được bệnh viện cho xuất viện, sau khi nhận được tin đó, tâm trạng của ai cũng trở nên nặng nề, bởi vì khi xuất viện xong, ông ta sẽ phải tiếp tục ngồi tù để chờ ngày xét xử.

Tuy là vậy, nhưng tâm trạng của Tùy Vũ Thần lại rất thoải mái, ông vẫn cười nói với tất cả mọi người. Thậm chí ông còn không quan tâm đến việc mình sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm.

Ngày ông ta bị xe cảnh sát đưa đi, Thẩm Mã Hi đã khóc hết nước mắt, bà ta dường như chỉ vừa mới vui vẻ được một chút thì đã phải gánh chịu nỗi đau mất chồng này. Tùy Lỗi là đứa con trai duy nhất trong nhà, vậy nên anh rất mạnh mẽ, vẫn có thể bình tĩnh an ủi mẹ mình.

Tô Mộc Cầm nhìn lại những cảnh đó, tâm trạng thoáng chốc trở nên nặng nề, may rằng trong lúc cô trở nên yêu đuối nhất đó, Thẩm Tư Thanh vẫn âm thầm ở bên cạnh làm chỗ dựa cho cô.

Nhìn vào gương mặt ôn nhu của hắn, cô thật sự cảm thấy an tâm.

Thoắt cái đã đến ngày Tùy Vũ Thần phải ra tòa. Hôm đó tòa án nhân dân cấp cao của thành phố Bắc Kinh chật ních nhân viên, bên ngoài đứng đầy phóng viên đài truyền hình và các báo lớn, phải biết rằng, hôm nay có sự kiện mở phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ án cổ đông lớn Tùy Vũ Thần của tập đoàn DAF thoái thoát nguồn vốn của công ty để đầu tư thua lỗ vào một dự án lừa đảo ở nước ngoài, nhận được đại đa số dân chúng và truyền thông chú ý, tất cả mọi người đều muốn biết được thông tin cụ thể là gì.

Xa xa, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát màu đen từ từ dừng lại, các phóng viên giống như điên nhào qua, không chờ người trong xe bước xuống, đã bao vây bên ngoài như nước chảy cá không lọt.

Phải mất rất nhiều công sức chặn ép, Tùy Vũ Thần mới có thể đi qua đám phóng viên đi vào tòa án.

Mọi người ở đó, ngoài trừ gia đình Tùy Vũ Thần, thì trên tòa còn có những cổ đông lớn, làm việc lâu năm của công ty DAF và còn có chủ tịch của công ty lừa đảo bên kia.

Dường như những cổ đông có những thái độ khá gay gắt với Tùy Vũ Thần, nhưng ông ta vẫn rất bình thản đón nhận.

Đến giờ xét xử, Tùy Vũ Thần đứng trước vành móng ngựa với bộ đồ kẻ sọc đen trắng, gương mặt hồng hào có sức sống.

Phiên tòa diễn ra trong vòng ba tiếng. Mọi vấn đề khúc mắc đều được giải quyết. Tùy Vũ Thần cũng rất hợp tác với luật sư, mọi sự việc đều được kể lại rất tận tình.

Đến cuối cũng, khi tòa tuyên bố kết thúc phiên tòa để tuyên án ông ta. Lúc này tâm trạng của mọi người đều rất căng thẳng. Thẩm Mã Hi dường như dùng hết sức siết chặt bàn tay, các đốt khớp xương gồ lên trắng bệch, sắc mặt lo sợ. Tâm trạng của cô cũng khác gì bà ta, trái tim siết chặt, đau đớn đến nghẹt thở. Tùy Vũ Thần và Thẩm Tư Thanh vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng cô biết hai người bọn họ cũng đang rất lo lắng.

Đến cuối cùng, Tùy Vũ Thần bị tuyên án bảy năm tù giam.

Ngay khoảng khắc ông ta bước vào trại giam, Tô Mộc Cầm đã không thể bình tĩnh, cô nắm chặt lấy rào chắn ngăn cách, hướng về ông ta hét lên, "Ba, con nhất định sẽ thường xuyên vào thăm ba, ba nhất định phải sống thật tốt..."

Khi nói xong câu đó, cô rõ ràng nhìn thấy đôi vai gầy yếu của ông ta khẽ run rẩy, lúc đó cô biết, ông ấy khóc rồi! Nhưng ông vẫn không quay đầu nhìn lại, từng bước chân nhẹ bẫng tiếp tục bước vào trong.

Thẩm Mã Hi ôm lấy Tùy Lỗi, ánh mắt vô hồn nhìn theo bóng dáng dần khuất đi của Tùy Vũ Thần, nước mắt đã cạn không thể nào rơi xuống được.

Mọi chuyện dường như đã diễn ra quá nhanh. Khiến cho mọi người đều choáng ngợp.

***

Hơn hai tháng sau đó, theo lý thuyết, cô là phụ nữ đang mang thai ở giai đoạn cuối cùng, cô điều dưỡng rất tốt thân thể theo dặn dò của bác sỹ, ngày ngày Thẩm Tư Thanh cũng nói dì Trần hầm cách thủy đủ các loại canh bổ dưỡng, ba bữa cơm đều phối hợp dinh dưỡng, ăn đến cô đã tăng vài ký, cái bụng lớn hơn cũng đã đành, ngay cả mỗi chỗ trên thân thể đều đã phù lên rất đáng sợ.

Mỗi lần phàn nàn với Thẩm Tư Thanh rằng cô lên cân, hắn đều nói thích cô có thịt, sờ đặc biệt có cảm giác, bây giờ nghĩ lại hắn nhất định đang lừa dối cô! Nào có người đàn ông nào thích phụ nữ mập mạp?

Ôi... Cô siết chặt một góc chăn, tâm tình rất buồn bực, bàn tay lặng yên không tiếng động sờ lên cái bụng to tròn, âm thầm thở dài.

Cục cưng của cô đã được hơn tám tháng rồi, chỉ còn một tháng nữa thôi cô đã có thể nhìn thấy mặt của cục cưng rồi.

Vừa nhớ đến đây, cô lại nhớ đến chuyện hôm nay cô lại thèm ăn cá hồi, vì thế cô liền gọi điện cho Thẩm Tư Thanh, nhưng máy điện thoại của hắn lại bận, có lẽ là hắn đang họp hoặc mắc công chuyện gì đấy, cô cũng không quan tâm.

Nhưng đợi được một lúc, máy cô đột nhiên rung lên, có một tin nhắn thoại của một số lạ gửi đến.

Tô Mộc Cầm nhíu mày nhìn, "Ai gửi cái này vậy chứ?"

Nói xong, cô tò mò mở tin nhắn ra, ngay lập tức, đập vào mắt cô là tấm ảnh Thẩm Tư Thanh đang đi chung với một cô gái.

Khoảng cách hai người kia đứng rất gần nhau, trong tấm ảnh, người phụ nữ hơi nghiêng đầu quan sát gương mặt Thẩm Tư Thanh, mà hắn lại chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn tinh xảo trên tay, nhưng điều đáng nói ở đây là gương mặt hơi nghiêng của cô gái này rất quen thuộc, bởi vì người phụ nữ trong hình là Mễ Nhĩ, mà hai người bọn họ lại đang đi chung để chọn nhẫn.

Có một luồng máu nóng dâng lên trên ngực. Nhìn dáng vẻ thân mật như thế giữa hai người ấy, tim của cô đột nhiên trầm xuống, đó là loại cảm giác vô cùng khó chịu khó chịu, được gọi là ghen tỵ!

Bọn họ đang chọn nhẫn!

Định nhóm cháy tình cũ sao?

Đột nhiên bây giờ cô rất muốn Thẩm Tư Thanh lập tức xuất hiện ở trước mặt của cô để cô có thể nói chuyện cho ra nhẽ, nhưng sau đó khi cô gọi điện cho hắn mấy cuộc thì máy đều báo bận.

Tô Mộc Cầm không nén nổi tức giận ném điện thoại lên giường, nghiến răng nghiến lợi đến mức phát ra tiếng "ken két" ghê tai.

Ở trong biệt thư là ngộn núi lửa sắp phun trào, nhưng ở trong công ty, sau khi Thẩm Tư Thanh từ cửa hàng trang sức trở về, khóe miệng luôn luôn lộ ra nụ cười.

Ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tịnh Hàm đứng sang một bên, toàn thân đổ đây mồ hôi lạnh, nếu như không phải hắn là thư ký riêng lâu năm của Thẩm Tư Thanh, lực kháng cự của hắn mạnh, không chừng hiện tại sớm đã bị Thẩm Tư Thanh hù sợ đến chết khiếp rồi.

Mới vừa rồi khi vừa đi ra ngoài, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng không có quá nhiều cảm xúc, hiện tại sau khi trở về từ bên ngoài, người này lại cứ cười khúc khích, càng khiến thân thể Tịnh Hàm run rẩy, lẩm bẩm nói: "Tổng Giám đốc, anh có gì cần giải quyết không? Cầu xin anh nếu như muốn tôi chết, cứ nói rõ ra đi, chứ đừng làm bộ dạng như vậy."

Thẩm Tư Thanh ngước mắt nhìn chằm chằm Tịnh Hàm, thấy bộ dạng cợt nhả giả bộ sợ chết khiếp của hắn ta, tay cầm bút ném qua: "Tôi như thế nào cần cậu nói sao? Mau chóng đi điều tra toàn bộ thông tin về tập đoàn Kinh Thị cho tôi, tôi muốn có chúng trong thời gian sớm nhất, rõ nhất nghe được chưa?"

"Vâng, tôi sẽ lập tức làm ngay, tổng giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ lôi mười tám đời tổ tông của tập đoàn ấy ra thăm dò giúp anh." Tịnh Hàm dè dặt nói.

Thẩm Tư Thanh nhíu mày, lạnh lùng nói, "Tịnh Hàm, cậu muốn chết sao?"

"Không muốn!" Tịnh Hàm cười tươi, "Tôi đi ra ngoài trước." Nói xong, hắn ta lập tức đi ra ngoài, một giây cũng không dám ở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.