Tùy Vũ Thần vẫn nằm im lìm trên giường, mặt nạ dưỡng khí choáng gần nửa gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhập nhèm vẫn nhìn thẳng không có tiêu điểm, rồi từ từ, tròng mắt dần dần chuyển động, liếc nhìn qua gương mặt của những người có trong phòng bệnh, đôi môi khô khốc khẽ mở ra nhưng không thể nói thành tiếng.
Thẩm Mã Hi cúi xuống ghé tai vào miệng ông ta, nghe tiếng ông ta thều thào yếu ớt, "Bà..."
Thanh âm của Tùy Vũ Thần rất nhỏ, gần như biến thành một người hoàn toàn khác với con người có chất giọng vang vọng thường ngày. Ông như một ngọn nến bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt, dù chỉ giơ tay lên cũng là một việc rất khó khăn.
Ông đã không còn là một người khai phá, gây dựng sự nghiệp, rắn rỏi ngồi trên vị trí chủ tịch của mình, mà đã hoàn toàn trở thành một ông già gần đất xa trời, một người suýt chút nữa đã tạm biệt thế gian tươi đẹp.
Nghe thấy thanh âm như tiếng muỗi kêu ấy, trái tim Thẩm Mã Hi trong lúc đó giống như bị một cái bàn ủi nóng rực chạy qua, mãi lâu sau vẫn nằm bẹp dí trong lồng ngực, không thể đập lại bình thường, bà ta nước mắt dàn dụa, nắm chặt lấy đôi tay không có lực của Tùy Vũ Thần, nghẹn giọng nói, "Tôi đây, ông có khó chịu ở đâu không? Đợi một chút, bác sĩ sẽ đến đây nhanh thôi."
Bác sĩ vào kiểm tra, sau đó nói, Tùy Vũ Thần đã vượt qua tình trạng nguy hiểm, bây giờ chỉ cần tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-con-yeu/2062124/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.