Có những lời giải thích thật ra cũng uổng công, giống như trên đời này có nhiều người đã bao dung thì cuối cùng sẽ thứ tha, đã khắc nghiệt thì lại càng thêm khó khăn. Tô Mộc Cầm chỉ là một ốc sên đeo trên lưng lớp vỏ mềm yếu, có lẽ một lúc nào đó sẽ bị người ta giẫm chết. Nhưng bao nhiêu năm nay cô đã học được cách né tránh, vừa đủ để bảo vệ bản thân không bị tổn thương.
Tô Mộc Cầm liếc mắt, thấy hắn đã ngồi trên nền cỏ trước tòa nhà chính của khuôn viên, bất giác ký ức như những bức ảnh bị thời gian cắt vụn, rơi lả tả rồi lại được dính lên từng bức một. Sau đó Tô Mộc Cầm dường như nhìn thấy quãng thời gian thanh xuân đó. Ánh nắng trong ký ức vẫn luôn tươi tắn như thế, lắng đọng tuổi xuân xưa cũ một cách ít ỏi.
“Bạn học Thẩm, tại sao anh lại thích em?” Tô Mộc Cầm bám lấy tay hắn, giọng điệu vô cùng ngọt ngào.
Thẩm Tư Thanh nhướn mày cúi nhìn gương mặt cô, khóe miệng nâng lên, nét mặt nhu hòa, có vẻ hơi đăm chiêu suy nghĩ về câu hỏi của cô, sau đó nhịn cười trả lời, “Anh không thích em!”
Tô Mộc Cầm liền sững người, nâng khuôn mặt kinh hoảng lên nhìn hắn, mấp máy môi, giống như không tin vào những gì hắn đã nói, “Tư Thanh, anh đang nói gì vậy?”
Thẩm Tư Thanh vui vẻ khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của cô, khẽ dùng tay cốc lên đầu cô một cái, sau đó dịu dàng nói, “Anh không thích em bởi vì anh yêu em, cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-con-yeu/107829/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.