Tô Mộc Cầm đi qua Cổ Môn, đây là một bức thành lớn với ba cánh cửa, một cánh cửa lớn và hai cánh ngửa nhỏ ở hai bên, nhìn vào liền cảm thấy vô cùng cổ kính, bức tường thành đó chính là biểu tượng của Đại học Thanh Hoa. Bước chân cô thả chầm chậm trên nền đá, sau khi đi qua viện y học hiệp hòa Bắc Kinh là đến viện hàn lâm nghệ thuật và thiết kế, đây là nơi mà cô và hắn cùng học chung với nhau.
Cô còn nhớ rất rõ, từ trước đến nay trường đại học luôn có một khẩu hiệu đó là “tự cường bất tức, hậu đức tái vật” nhưng lúc nào cô cũng đọc sai, sau đó hắn đã dành nguyên cả một ngày để tái tạo lại đầu óc của cô, nhưng cuối cùng cô vẫn cố ý đọc sai khiến hắn vô cùng bất lực.
Khóe miệng cô vô thức cong lên, hơi thở nhẹ nhàng thoang thoảng mùi hoa tử đằng, hương thơm ngọt ngào tan chảy lòng người. Loài hoa tử đằng ở Trung Quốc thường có mùi hương rất thơm, mà ở trường đại học Thanh Hoa, loài cây này được trồng rất nhiều, trên con đường trong trường, một hàng cây tử đằng thi nhau leo bám lên tường, khiến bức tường nhiễm một mảnh sắc tím.
Cước bộ của Tô Mộc Cầm bước đi vài bước nữa, đột nhiên đứng sững lại, cô trông thấy Thẩm Tư Thanh đang ngồi ở trên hàng ghế ven đường, đáy mắt chăm chú nhìn phía trước, có vẻ thất thần.
Thời gian, không gian như đang ngược dòng chạy về quá khứ, hôm nay Thẩm Tư Thanh vận một chiếc áo thun và quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-con-yeu/107828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.