Vệ Tư Bình im lặng một lát trong điện thoại rồi nói với tôi:“Thực ra nếu có cách có thể lấy được quyền sử dụng của mảnh đất đó, chuyện cònlại, Mộng Hàn nhất định có thể tự giải quyết.”
“Ý ông là gì?” Vệ Tư Bình lẽ nào không phải vì mảnh đất đó,vậy thứ ông ta cần là cái gì?
“Tôi có thể nói cho cô biết, Cục trưởng Cục quản lý Tàinguyên tỉnh Thiên Tân có mối quan hệ rất không bình thường với Mộng Hàn, cô cóthể tìm ông ta thử xem.”
Trong khẩu khí Vệ Tư Bình không có chút cảm xúc gì, tôi nghingờ nhưng vẫn ghi lại số điện thoại ông ta cho tôi.
Lúc tôi gặp được vị Cục trưởng này, thì tôi lại sững sờ.
Văn phòng rất lớn, bên trái đặt bộ sofa da màu sậm. Một ngườiđàn ông trung niên đứng dậy từ chiếc bàn trước mặt, đi tới phía tôi, chỉ vào ghếsofa nói: “Ngồi đi!”
Người đàn ông trước mắt nhìn có vẻ không hơn Vệ Tư Bình vàituổi, giữa đôi mày rõ ràng có vài phần giống Mộng Hàn.
Trong chốc lát tôi thư thái, ông ấy cũng họ Sở, lẽ nào ôngta là bố của Mộng Hàn?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có chút đồng tình với mẹ MộngHàn. Nếu hai người họ cùng lúc đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ cho rằng mẹanh ấy còn lớn hơn mười mấy tuổi so với vị Cục trưởng Sở trước mặt. Một ngườiphụ nữ bị chồng bỏ rơi, vất vả nuôi con trai lớn thành người, tự nhiên sẽ lộ rõvẻ bôn ba. Còn chồng bà ấy đến tuổi trung niên rồi vẫn rạng ngời, năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em/3045653/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.