Giây phút đó giống như người bị chìm trong đại dương cuốicùng đã với tới một cây gỗ nổi trên mặt nước. Cảm giác rất khó chịu, trong lòngmuốn đẩy ra, nhưng tay lại càng ôm chặt hơn.
“Đồng Đồng đừng sợ, có anh…”
Có anh? Anh thực sự ở đây? Có phải lại là giấc mộng?
Trái tim đau đớn… nghẹn ngào…
Anh vừa khẽ gọi tên tôi. Tủi hờn, cô đơn đã từng trải qua đềuhóa thành nước mắt.
Anh dừng lại, áp sát mặt lên trán tôi, sau đó dùng hai tay đỡngười tôi, cau mày nhìn tôi, “Em đang sốt?”
Hóa ra tôi bị ốm, thảo nào khó chịu đến vậy.
“Chúng ta đến bệnh viện”, anh lần nữa ôm lấy tôi. Cơ thểtôi, lời nói của tôi thể hiện sự cương quyết tôi không muốn đi viện.
Tiếng thở dài từ phía trên đầu tôi, anh nằm bên tôi, đưacánh tay ôm chặt tôi vào lòng.
Có thêm một người bên cạnh không còn lạnh đến vậy. Hóa ra tấtcả đều có thể đơn giản như vậy? Cơ thể anh giống như chiếc lò lửa, tôi nhanhchóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, khi tôi tỉnh dậy đã là trưa ngày hômsau.
Ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ. Cảm giác có người áp sát ngựcvào lưng tôi, đưa tay vòng qua cơ thể tôi, thuận theo eo tôi dần dần trượt lên,sau đó ôm chặt tôi. Chiếc cằm hơi rặm rặm râu chạm nhẹ lên cổ tôi.
Nhớ đến sự việc tối qua, tôi thầm trách mình, liền vội vùngra nhưng người phía sau lại ôm chặt hơn.
“Sở Mộng Hàn, anh buông tôi ra!” Tuy cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em/3045589/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.