Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu trên nền nhà. Cả thânthể tôi như bay trên mây, phiêu dạt không có lực, từng giây từng giây tối qua,bao nhiêu hồi ức sống lại, lại liên tưởng đến tương lai chưa đến, ảm đạm, giốngnhư đang ngủ. Nửa ngủ nửa tỉnh, trước mắt tôi đều là hình bóng anh ở sân tậptrong vườn trường, cầm tay tôi, từng bước từng bước đi về trước.
“Đồng Đồng, mau lên, phòng tập sắp hết chỗ rồi.”
“Đồng Đồng, mau lên, cơm trong nhà ăn sắp bán hết rồi.”
Đã từng nắm chặt tay nhau như vậy tưởng sẽ đi cùng đến giànhưng mới thoáng cái, đã bỏ lỡ đời này kiếp này.
Tôi và người đàn ông dưới lầu kia bỏ lỡ ba năm sống bênnhau, chẳng còn cơ hội để trải qua chua ngọt đắng cay trong cuộc sống. Gặp lạinhau lần nữa, anh đã không còn là anh trước kia, tôi cũng không muốn là tôi củanăm đó.
Khi tôi trở về trạng thái tỉnh táo, đã là sáng sớm, giữa trờiđất hỗn độn, vầng dương hé mở. Dưới hàng liễu của khu đô thị, xe anh đã khôngcòn ở đó, tất cả đều như giấc mộng.
Nhưng hai ngày tiếp theo tôi ý thức được đó không phải là mộng,mỗi đêm tôi đều lén đến bên cửa sổ, dưới hàng cây của khu đô thị có thể nhìn thấychiếc xe đó, anh không gọi điện cho tôi nữa, mỗi tối tôi thấy anh từ trong xebước ra, nhìn theo ánh đèn trong cửa sổ khu đô thị vụt tắt. Anh mỗi ngày đều ởđó, muốn ở đó làm gì?
Sáng ngày thứ ba, khi Thẩm Hân Hân đưa tôi rời khỏi nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em/3045588/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.