Minibus tồi tàn đi trên đường đất, thân thể Thường Tương Tư có khoẻ đến mấy cũng bị xóc đến buồn nôn, sau khi xe dừng lại, Thường Tương Tư lao xuống xe, ngồi xổm bên đường nôn khan.
Anh Phi đứng bên đường trông thấy Thường Tương Tư khó chịu, nói với Bạch Văn Nguyên có vẻ như không việc gì: “Thân thể cậu tốt đấy!”
“Cũng bình thường thôi!” Bạch Văn Nguyên lấy balo xuống xe đeo trên lưng, duỗi người: “Xung quanh đây có cảnh quan gì không?”
“Bên trong núi sâu hang rộng, chỉ có thạch nhũ hình thù kỳ lạ là đáng xem thôi.”
Bạch Văn Nguyên lấy túi khăn giấy ra ném cho Thường Tương Tư, Thường Tương Tư nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.
Anh Phi khóa kỹ xe, chỉ vào một con đường nhỏ nói: “Từ con đường này đi vào, đi thẳng về phía tây, tới thôn tìm ba cái cây mọc chéo nhau là đến.” Anh Phi nhìn ra phía sau Thường Tương Tư: “Nhà cô em ngay bên cạnh ba cái cây, cũng coi như dễ tìm.”
Dọc đường Bạch Văn Nguyên trò chuyện với anh Phi, chỉ chốc lát đã thăm dò rõ ràng gia cảnh của anh Phi.
Anh Phi cũng mang họ Thái, ông nội xuất thân từ Thái Gia Câu, mở một quán mỳ trên thị trấn, từ đời bố anh ấy đã được cho đi học nên thoát khỏi suy nghĩ cổ hủ. Bản thân anh Phi cũng được học hành đến nơi đến chốn, sau khi tốt nghiệp được phân công đến đồn công an tuyến huyện, làm năm sáu năm, sắp từ một người trẻ tuổi biến thành cảnh sát già.
Chuyện nhà Thường Tương Tư qua miệng anh Phi kể nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/212412/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.