Bạch Văn Nguyên bị Thường Tương Tư từ chối, anh không hề ngạc nhiên, từ khi quen Thường Tương Tư anh đã biết cô không dịu ngoan như vẻ ngoài, sẽ không để mặc người khác an bài.
Bạch Văn Nguyên đến ICU trao đổi công việc, gặp Thái Bỉnh Khôn mặc áo blouse trắng đi tới. Áo blouse trắng vừa to vừa dài, đa số người mặc vào đều trông như bao tải, nhưng Thái Bỉnh Khôn cũng cao, mặc áo này vào trông vô cùng đẹp trai.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thái Bỉnh Khôn, Bạch Văn Nguyên đã bị cay mắt, người này trừ việc trông thật sự đẹp trai, anh cảm thấy người này có âm khí khó nói. Bạch Văn Nguyên đã giao tiếp với rất nhiều loại người, có bản lĩnh xem tướng đoán tính cách, mỗi người đều có một khí chất riêng. Thái Bỉnh Khôn da trắng, lông mày vừa dài vừa đen, ở giữa hơi cong, Bạch Văn Nguyên biết người như vậy, lòng dạ hẹp hòi, hay tính kế, hành sự dễ dẫn đến cực đoan.
Bạch Văn Nguyên đi tới, cản đường Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu, Bạch Văn Nguyên gật đầu với anh ta: “Chào bác sĩ Thái!”
“Chào anh!” Thái Bỉnh Khôn bị Bạch Văn Nguyên soi như đèn pha, nói: “Thật là trùng hợp, anh tới tìm Tương Tư ——”
Bạch Văn Nguyên chỉ vào hai người cấp dưới nói: “Tôi tới làm việc. Hai cậu nhóc này là đồng nghiệp của tôi!”
“Vậy sao?” Thái Bỉnh Khôn nghiêng đầu nhìn: “Tôi cứ tưởng anh tới tìm Tương Tư, lúc này chúng tôi rất bận!”
“Tôi biết!” Bạch Văn Nguyên nói: “Bác sĩ Thái là người thành phố B hả? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/212401/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.