“Chẳng lẽ cô ta không ra thì em vẫn cứ canh chừng bên ngoài này ư?” Bạch Văn Nguyên hừ một tiếng: “Ngốc ——”
“Hiện tại bọn em cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ biết làm như thế thôi ạ.” Thường Tương Tư nghiêng đầu: “Nếu cứ nghe theo chồng cô ta thì kiểu gì cũng sẽ rơi vào kịch bản anh ta gài sẵn, muốn giải quyết được vấn đề thì dĩ nhiên phải tìm đến ngọn nguồn khởi đầu.”
Bạch Văn Nguyên muốn nói lại thôi, lâu sau mới tiếp: “Hôm nay bọn em đừng canh nữa, anh đưa hai đứa về trước, đợi anh về tra thông tin của gia đình này rồi chúng mình bốc thuốc đúng bệnh, được không em?”
Ngô Hiểu Phỉ nói: “Dù sao hôm nay cũng tìm được đến nơi, coi như đạt được một nửa mục đích, chúng ta về đi thôi!”
Bạch Văn Nguyên hộ tống hai cô gái lên xe, trên đường vẫn không nhịn được trách: “Một người trưởng thành giải quyết vấn đề không chạm đến pháp luật thì đại đa số đều sẽ xử lý dựa trên sự cân bằng lợi ích và nhượng bộ. Hôm nay các em tùy tiện giải quyết thế này cơ hội thành công sẽ rất thấp.”
“Chả nhẽ chân tướng không quan trọng ạ?” Thường Tương Tư khó hiểu: “Đạo đức đâu? Công bằng đâu?”
“Tương Tư à, vấn đề mà pháp luật không giải quyết được chính là trách nhiệm đạo đức, dù biết thế nhưng đúng là không thể chịu được những người vô lương tâm!” Ngô Hiểu Phỉ nói.
“Cậu không hiểu ý của Văn Nguyên rồi, anh ấy không nói thẳng, chứ thật ra ý của anh ấy là kiến nghị chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193664/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.