Hiểu được ngụ ý của mẹ, Bạch Văn Nguyên biết chắc bà đã làm gì đó, chỉ có anh với Thường Tương Tư còn chưa biết được. Sau khi tiễn mẹ đi, anh lái xe về ký túc xá, dọc đường suy nghĩ thật kỹ, trên lưng chợt toát mồ hôi lạnh. Anh đổi hướng, lái xe đến trường của Thường Tương Tư.
Mấy năm gần đây, anh đều đã gặp mặt bạn bè và thầy cô của Thường Tương Tư, từng ăn với nhau một bữa, do thầy Chung rất quan tâm cô nên anh cũng từng theo cô đến nhà thầy Chung hỏi thăm vài lần. Sau khi đến trường, Bạch Văn Nguyên liên lạc với thầy Chung mời thầy ăn bữa tối, biết được ông ấy đang ở nhà, anh liền qua đó.
Tóc của thầy Chung đã lấm tấm sợi bạc, sắc mặt thoáng cô đơn, song khi nhìn thấy Bạch Văn Nguyên lại vẫn nhiệt tình mời anh vào nhà, chỉ nói không phải ra ngoài ăn cơm mà chốc nữa xuống dưới nhà ăn là được.
“Tiểu Bạch dạo này có vẻ bận rộn nhỉ, lâu nay chú chẳng gặp được cháu.” Thầy Chung rót cho anh chén trà: “Công việc có ổn không?”
“Dạ ổn ạ.” Bạch Văn Nguyên ngồi thẳng người: “Hai hôm trước cháu nghe thấy Tương Tư kể rằng bên anh Chung xảy ra chuyện, bây giờ đã ổn chưa ạ?”
“Bây giờ còn ầm ĩ hơn nhiều.” Thầy Chung lắc đầu: “Việc này chú thấy khó lắm.”
“Chú có biết nguyên nhân do đâu không ạ?” Bạch Văn Nguyên hỏi.
Thầy Chung thở dài một hơi, nhìn Bạch Văn Nguyên, một lúc sau mới nói: “Tiểu bạch à, chuyện này chú đã suy nghĩ rất lâu song vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-yeu-em-luc-cha/1193663/chuong-46.html