Hà Trang rờ khỏi phòng làm việc của Mạc Thần đầy khó chịu và giận dữ vào trong xe cô hét toáng lên tay loạn xạ đập vô lăng, ánh mắt căm hờn nhùn phía trước xe.
- Dung Ân; Dung Ân! Tao sẽ không để yên cho mày!!!
Cô lập tức lôi điện thoại ra gọi cho số điện thoại mình hay nhớ bên đầu dây bên kia đã bắt máy.
- Giúp tôi giải quyết triệt để Dung Ân. Cô ra, tôi không muốn cô ta tồn tại trên đời này nữa!
Bên đầu dây nhếch môi đầy nham hiểm.
- Cô nóng vội gì chứ? Mà chúng tôi được gì khi giúp cô đây?
Hà Trang cười sảng khoái, tỏ ra quỷ quyệt.
- Ha không phải ban đầu các người kiên hệ với tôi trước sao, tôi cá là các người biết tôi là ai? Các người cũng không ưa cô ta tôi nói đúng chứ?
Bên kia im lặng một vài giây.
- Được cô khá đấy! Nhưng chúng tôi không giết người chúng ta chỉ làm cho nó thân tài ma dại sống không bằng chết!
- Đã hãm hại người ta mà còn để ý lòng nhân đạo sao?
Hà Trang chán ghét chửi.
- Im mồm! Cô ganh ghét cô ta mà không có gì để trả thù, cô không có quyền lên tiếng. Cô đã hết giá trị với anh ta cô nghĩ giờ bản thân còn giá trị hơn cô ta?
- A!!!
Hà Trang tức giận ném điện thoại tóc tai rối bù, ánh mắt căm hờn không giấu nổi.
Mạc Thần gọi điện cho lễ tân dưới sảnh giọng đầy bực bội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-muon-/3652709/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.