Chương trước
Chương sau
Khi Dung Ân tỉnh lại cô đã được đưa về Biệt thự của Mạc Thần. Cô hoảng hốt chạy đi tìm gọi tên Mạc Thần. Anh đang làm đồ ăn dưới bếp.

- Anh Thần!

Mạc Thần nghe được cô gọi tên mình quay lại thấy mặt cô đầy tủi thân.

- Anh là anh Thần của em sao?

- Um.

Anh vẫn tiếp tục nấu nướng để cô đứng đó hỏi anh. Bỗng cảm giác mềm mại từ sau lưng anh được truyền đến làm hắn bất ngờ. Dung Ân áp cả người vào sau lưng hắn giọng thì thầm to nhỏ.

- Anh ơi đừng bỏ em một mình! Em muốn xin lỗi anh! Em muốn bảo vệ anh!

Mạc Thần chợt khựng người lại không làm được gì nữa, im lặng như đang nghĩ ngợi gì đó. Anh cảm nhận được sau lưng mình ươn ướt có lẽ cô khóc rồi.

- A...nh Thần! Em là đứa bé không ngoan phải không? Cha đánh...e...m, em m...uốn tìm a...nh! Nhưng ch...a lại đ...ánh cha anh!

Cả người Dung Ân run lên, nhưng cô không nghe Mạc Thần nói lại lời nào càng làm cô đau lòng hơn.

- Em nín khóc đi, anh đang nấu ăn em không định nhịn đói chứ?

Mạc Thần quay lưng lại thấy cô khóc đầy tủi thân cảm giác đau lòng ập đến. Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cô.

- Ngoan đi ra kia xem ti vi tí ăn cơm!

Cô gật đầu vừa đi vừa nhìn anh sợ như nah bỏ đi vậy.

Đến tối cô chạy đến phòng anh, anh đang làm việc cô chạy đến ôm cổ anh. Mạc Thần đang làm việc cũng bị cô quấy rầy.

- Anh Thần chơi với em đi!

- Anh đang bận

Cô bĩu môi nhưng vẫn không rời khỏi cổ anh mà ôm chặt hơn cọ cắm mình lên mái tóc anh.

- Không em chơi một mình chán lắm!



-

Mạc Thần cười bất lực cầm tay cô.

- Anh không làm việc sẽ không có tiền mua bánh ngọt cho em ăn.

Dung Ân cũng tin nên lo lắng.

-Thật sao?

- Um.

Thế là cô ngoan ngoãn rời khỏi người anh đi về phòng một mình. Đến tối anh trở về phòng thấy một thân hình quen thuộc nằm trên giường của anh đang ngủ ngon lành. Mạc Thần đi nhẹ nhàng lại gần cô đã ngủ say, mái tóc dài che đi cặp bông đào sâu hút, đôi môi hồng gợi cảm, dáng ngủ này có biết bao nhiêu quyến rũ anh chứ.

Mạc Thần nuốt nước miếng yết hầu lăn lộn lên xuống nhưng cô hiện tại chỉ là một cô bé không hề biết gì.

Anh đỡ trán cười bất lực vì không kìm chế nổi bản thân.

- Anh không ngủ ạ?

Dung Ân dụi dụi mắt tỉnh giấc thấy anh nhìn cô.

- Em ngủ đi!

- Không em muốn anh ngủ cùng em!

Dung Ân kéo tay anh giọng nũng nịu, hành động này làm xộc xệch cả chiếc váy của cô, cặp vú vì vậy mà lôn gần hết. Cả người anh nóng cả lên, đôi chân của cô cũng vì thế mà váy tốc lên đến nửa đùi.

- Em đừng cọ quậy, ngủ đi!

Giọng anh khàn khàn như đang áp chứ dục vọng. Cô lại mím môi ánh mắt buồn bã.

- Anh có anh em mới ngủ được!

Cô bật dậy ôm anh cọ cả người vào lòng anh.

- Anh thơm quá!



Cô mỉm cười vui vẻ xà vào anh. Cả người anh căng cứng rồi đè cô xuống giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

- Chết tiệt em đừng làm vậy anh không chịu nổi đâu!

Ánh mắt của Dung Ân vẫn tươi cười cô làm vậy như trêu đùa anh giống trẻ con còn anh lại thấy hành động này như châm lửa.

- Em muốn trêu anh đó!

Mặt cô đùa giỡn tay chân không yên chọc chọc người anh. Mạc Thần mỉm cười cù lại cô làm cả người cô nhột hết cả lên, cười hả hê.

- Ha, anh! em buồn quá! đừng đừng làm nữa!

Mạc Thần vẫn cứ chọc cô, cả hai cũng bật cười thành tiếng. Bỗng anh dính sát mặt cô thở nặng nề nhìn vào mắt cô rồi dời nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn. Dung Ân im lặng nhìn anh. Anh đặt môi mình lên môi cô. Dung Ân sững người một cảm giác lạ lạ mà thú vị, cô hé môi mình ra vừa hay anh tiến vào nhẹ nhàng.

Cô tò mò cũng học theo anh nhắm mắt, đưa lưỡi há miệng mút lưỡi anh. Cô nhận ra thật mềm mại. Tay cô quàng lấy cổ anh.

Hơi thở của cô dồn dập, mở mắt ra nhìn thấy gương mặt góc cạnh của anh, môi cả hai vẫn cứ triền miên. Mạc Thần tham lam, say mê không dứt ra được có lẽ anh nghiện cô rồi!

- Anh!

Thật sự Dung Ân chỉ đang là tâm hồn của một cô bé nhưng với Mạc Thần lúc này anh quên sạch sẽ vì cái thân hình này, sự dây dưa bao lâu nay của anh và cô khó tránh khỏi.

- Thích không?

Ánh mắt nhuốm tình của anh nhìn cô, Dung Ân đỏ mặt gật đầu.

Mạc Thần thở gấp nhìn biểu cảm của cô mà khó lòng kiềm chế dưới thân anh đã phản ứng.

Anh lấy tay kéo dây váy cô xuống, hai gò bông đào nảy ra rung rinh, đôi mắt si mê của Mạc Thần nhìn sâu, nuốt nước miếng. Đôi tay dài gợi cảm mạnh mẽ của hắn bóp mạnh ngực cô.

- Um.

Dung Ân mím môi bị hành động này của anh mà thấy nhộn nhạo. Anh há miệng ngậm lấy bầu ngực cao ngất, dùng lưỡi đá đá đầu ti của cô, cả người cô co rúm lại.

- Anh!

Giọng Dung Ân yếu ớt gọi Mạc Thần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.