Một bé trai chừng 5 tuổi vừa ăn vừa nói.
- Anh chị sao lâu quá không đến vậy có phải nhiều việc lắm không?
Dung Ân bật cười nhìn cậu bé.
- Ừm. Hôm nay có gì làm không cho anh chị làm với nhé. Anh chị sẽ ở đến chiều với các em.
- Wow, vậy chị phải đàn cho bọn em nghe nhé!
- Được.
Phong Vũ đi gặp với nhà sư ở đây, đây lag cô nhi viện nhưng cũng là ngôi chùa lớn của vùng này. Nơi đây đã nhận nuôi hàng nghìn trẻ em bị bỏ rơi và rất nhiều em đã được nhiều gia đình tốt nhận nuôi.
- Dạo này nhìn con hốc hác quá có phải bận tâm chuyện gì không?
Họ vừa đi vừa nói chuyện xung quanh thật yên bình chỉ có tiếng chim tiếng lá lá gió thổi cùng những tiếng đứa trẻ cười đùa.
- Chúng con về đây cho khuây khỏa công việc bộn rộn tí thôi.
- Mong rằng hai đứa bình an là được!
Nhà sư nhìn Phong Vũ với nét mặt trầm tư, lo âu thoáng qua.
- Chị Ân qua bên này!
- Qua bên bọn em này chị ơi.
Dung Ân luôn được mọi người với cái tên Dung, Ân, hoặc Ân Ân...nhưng điều đó làm cô thấy vui. Cô chỉ nhớ Mạc Thần gọi cô là Dung Nhi giống trong bộ phim Quách Tĩnh và Hoàng Dung ấy. Nhưng đã lâu lắm rồi cô không được nghe cái tên xa lạ này dù đó là tên của cô.
Mấy em gọi chị làm gì à?
Chị ơi chúng ta phải giặt đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-anh-muon-/3495419/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.