Lam Sam tuy là Lam gia đại trưởng lão, nhưng không quá cứng nhắc, y đối với 3000 gia quy kia cũng có chút bất mãn nhưng lại lười so đo, bây giờ có thêm một đứa bé một vài thứ vẫn còn lạ lẫm, hơn nữa còn mang theo trách nhiệm bên người, y không muốn A Anh bị 3000 gia quy trói buộc, cho nên sẽ thường xuyên mang theo A Anh đi ra ngoài du ngoạn, nếu Lam Trạm Lam Hoán rảnh rỗi, cũng sẽ dẫn theo cùng, Lam Khải Nhân tuy rằng hy vọng cháu trai nhà mình có tuổi thơ vui vẻ, nhưng trong lòng lại sợ hai cháu trai đi lại con đường xưa của phụ thân chúng, cho nên số lần Lam Sam có thể mang hai người đi chơi cùng cũng thật là ít.
Ở Thải Y trấn, Lam Sam vận bạch y mỗi tay nắm một bàn tay nhỏ đáng yêu, một bên là A Anh đang nhìn ngó xung quanh, một bên là tiểu Lam Trạm vẻ mặt lạnh nhạt thỉnh thoảng lại liếc nhìn A Anh một cái. Lam Sam sắc mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã bắt đầu kế trừ bỏ một ít gia quy. Nhìn một bên A Anh hiếu động, Lam Trạm lại luôn khắc chế chính mình.
"Kẹo hồ lô, bán kẹo hồ lô kìa ~"
A Anh bị kẹo hồ lô hấp dẫn, mỗi bước đi đều lưu luyến, muốn mở miệng kêu Lam Sam mua, nhưng ngẩng đầu vừa thấy Lam Sam, lại yên lặng ngậm miệng, trong ấn tượng của hắn dường như chỉ cần hắn nói muốn ăn kẹo hồ lô, có một nam nhân cao lớn luôn luôn mua cho hắn, nam nhân kia cao lớn giống Lam Sam, nhưng lại không mở miệng được. A Anh ôm ngực, vì cái gì vậy?
Mắt thấy người bán kẹo hồ lô đi xa, A Anh có chút tiếc nuối, nhưng người chưa từng có con như Lam Sam không nhận ra ý muốn của hài tử, Lam Trạm lại phát hiện, hắn giữ chặt ống tay áo Lam Sam.
"Đại trưởng lão, A Anh muốn ăn kẹo hồ lô."
Nghe vậy, mặt A Anh đỏ lên, có cảm giác như bị người ta nhìn trúng tim đen.
Lam trạm nhìn đến gương mặt ửng đỏ của A Anh, trong lòng tự nhiên nhảy ra một cái ý nghĩ: Thật giống viên kẹo hồ lô.
Lam sam sửng sờ một chút, thầm mắng chính mình sơ ý, ngồi xổm xuống nhìn hai tiểu đậu đinh.
"A Anh muốn ăn kẹo hồ lô sao, a cha liền mang ngươi đi mua, A Trạm có muốn một cây không?"
Lam trạm cùng A Anh liếc nhau.
"Vâng." Kẹo hồ lô.
Lam sam cười mang hai cậu nhóc. Sau khi mua kẹo hồ lô liền trở về nhà, thứ nhất mang theo hai cậu bé về trễ, sợ qua giờ Lam gia gác cổng, thứ hai là khai giảng tới gần, trong nhà công việc bề bộn, y cũng là tranh thủ lúc rảnh rỗi, sợ hài tử buồn chán.
Lam Sam ở Nhàn Vân Cư chỉ nuôi vài con thỏ, sau khi A Anh đến, Lam Sam sợ A Anh không ai chơi cùng sẽ thấy cô đơn, cho nên lại từ sau núi mang về thêm mấy con nữa, Lam Trạm mỗi khi đến thường nhìn thấy một cái cục bông trắng lớn bị một đống cục bông trắng nhỏ vây quanh, tình cờ lại thấy cục bông trắng lớn bị vây nằm trên mặt cỏ cười "ha ha ha".
Nhìn đến cảnh này Lam Trạm đem 3000 gia quy vứt lại sau đầu, hắn chậm rãi đi đến.
Cảm nhận được có người tới gần, A Anh ngồi dậy, vừa thấy Lam Trạm, liền lộ ra nụ cười hớn hở.
"Trạm ca ca!"
Vừa vặn một con thỏ bướng bỉnh trèo lên trên đầu A Anh, tình cảnh này, vĩnh viễn khắc vào trong tâm trí Lam Trạm.
Lam trạm ôn nhu đem con thỏ trên đỉnh đầu hắn đỉnh xuống, nói:
"Ngày mai, ta không tới."
Trọng lượng trên đầu giảm bớt, A Anh nghe vậy đứng lên.
"Vì sao vậy?"
Trong đầu không ngừng nghĩ lại trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
"Ta muốn đi xem ta mẫu thân."
A Anh trong đầu xẹt qua một người, người nọ cũng gọi mình A Anh. Chỉ là, a cha nói, mẫu thân đã qua đời, hắn biết mình sau một trận sốt liền quên mất bộ dáng mẫu thân, là A Anh vô dụng, A Anh quên mất mẫu thân.
Lam trạm thấy A Anh vẻ mặt mất mát, vội vàng nói:
"Ngày mai, ngươi cùng ta cùng đi xem."
A Anh xoa xoa đôi mắt.
"Ừm! Lại nói tiếp, lần này là lần đầu tiên Trạm ca ca nói về mẫu thân ca với ta."
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến Lam Sam mỗi mang theo hắn đi bái phỏng các thế gia khác đều mang theo một ít lễ vật, nhưng hắn không có gì đồ vật có thể đưa cho Lam phu nhân, bỗng nhiên nhìn đến con thỏ bên chân, thật cẩn thận hỏi:
"Trạm ca ca, mẫu thân ngươi có thích thỏ hay không a."
Lam trạm đột nhiên nhanh trí:
"Không cần tặng lễ, ngươi có thể đi là tốt nhất."
Vậy rốt cuộc là thích thỏ hay không thích thỏ a? A Anh tự hỏi.
Thấy vậy, Lam Trạm cảm giác như thỏ móng vuốt cào vào lòng một cái, ngứa.
Ngày thứ hai, sau khi Lam Trạm cùng Lam Sam báo trước hôm nay sẽ đến, liền mang theo A Anh tiến đến Long Đảm Tiểu Trúc. A Anh ôm con thỏ trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định mang theo một con thỏ sang, lỡ khi lam phu nhân không thích, hắn sẽ mang về, này thật là ý kiến hay, ta thật đúng là đứa bé lanh lợi. A Anh trong lòng vui tươi hớn hở nghĩ.
Lam Trạm nhìn sang A Anh trong lòng ngực con thỏ cũng không có nói gì, chỉ nhắc nhở A Anh chú ý dưới chân. Thật ra ôm con thỏ nhìn qua nhìn lại, Nhàn Vân Cư có cấm chế không để con thỏ chạy ra ngoài, có người mang ra cũng không có chuyện gì.
Nhàn Vân Cư ở gần sau núi, Lam Sam đơn giản đem cấm chế nối tiếp ra sau núi, đám thỏ con có thể tự do nhảy nhót ở Nhàn Vân Cư cùng sau núi. Trước mắt nhìn thấy một thế giới mới, thỏ con khó tránh khỏi hưng phấn.
Lam Hoán thấy đệ đệ nhà mình mang theo đệ đệ nhà đại trưởng lão không khỏi kinh ngạc, nhưng nhớ tới A Anh ngoan ngoãn gọi mình một tiếng "Hoán ca ca" bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, hừ, ngươi kêu ta huynh trưởng, còn có người kêu ca ca ta đây này.
"Huynh trưởng."
Lam Trạm nhìn Lam Hoán im lặng không đáp.
"......"
Lúc này Lam Hoán cực kì muốn vứt bỏ nhã chính mà trợn mắt trừng y một cái, mất công bọn họ là huynh đệ, có thể nhìn ra ý đệ đệ biểu đạt, bằng không hồ lô này đoán không chừng đã buồn đến chết.
"Hoán ca ca."
A Anh cười với Lam Hoán một cái thật tươi
"Đệ có thể đi theo các ca đi xem phu nhân không?"
Nghe vậy, Lam Trạm chăm chăm nhìn Lam Hoán.
Lam hoán bị hai đệ đệ nhìn chăm chú, triệt để bị làm cho mềm lòng.
"Được!"