Dạy dỗ xong người nọ, Phó Đông Triết quay đầu lại nhìn tên em trai không chịu thua kém của mình, tóm lấy một cạnh quần áo nói: “Đi thôi, còn ngây ra đấy làm gì?”
Đinh Húc do dự một chút, nói khẽ với Phó Đông Ly nói: “Vậy tôi về nhà trước đây.”
Cậu hai Phó tai thính nghe được rất rõ ràng, quay lại liếc nhìn Đinh Húc cười nói: “Cậu về nhà bằng cách nào, buổi tối nay đừng để xảy ra chuyện gì nữa thì hơn, được, anh làm chút chuyện tốt, lần lượt mấy đứa về.”
Phó Đông Ly vừa rồi bị giáo huấn một chầu, vốn bị rớt mất mặt mũi trước mặt Đinh Húc, trong lòng có chút tức giận, lúc này anh hắn nhắc tới đưa Đinh Húc, hắn liền bùng nổ, thở hổn hển nói: “Anh hai anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không, cái gì cũng tranh giành với em! Phòng bida cho anh cướp, La Đình Đình anh cũng cướp, bạn học của em anh cũng chiếm à!”
“La Đình Đình?” Phó Đông Triết nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, “Ồ, chính là hoa khôi mày mang đến hả, tao cũng không hứng thú, là cô bé đó tự mình sán đến, chậc, còn chưa đủ lông đủ cánh thì muốn tao làm gì nó chứ.”
Phó Đông Ly bị anh nhẹ nhàng bâng quơ chọc tức một câu giận đến đỏ cả mặt, “Anh hai anh thật chẳng biết xấu hổ!”
Phó Đông Triết sửng sốt một chút, cười nói: “Ai nha, vừa rồi còn bảo cái gì mày cũng không biết, sao bây giờ mặt đỏ rồi, mày nghĩ cái gì đấy?”
Phó Đông Ly không lưu manh hơn hắn được, giận dữ tránh ra, kéo Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nguoi-o-day/29694/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.