Vết thương lúc còn ở Vân Nam của Tiêu Lương Văn khôi phục rất nhanh, chỉ là cánh tay phải do cản đất đá ở dưới mỏ, ngoại thương đã lành, nhưng tựu chung sẽ bị yếu đi, bác sĩ đề nghị hắn đi làm trị liệu phục hồi chức năng.
Hắn ở thành phố L vừa mới đứng vững gót chân, ngày nào cũng bận đến nửa đêm mới về nhà, bình thường thời gian để ở bên Đinh Húc đều rất ít, tự cảm thấy cánh tay không có vấn đề gì quá lớn, nên quên luôn chuyện này, cũng không nói với ai khác.
Phương Xuyến vô cùng tin tưởng hắn, huống chi trong mắt Phương Xuyên, thể trạng của Tiêu Lương Văn đã vượt khỏi mức người bình thường, làm nhiệm vụ chốn hoang dã không đem theo đồ bổ sung vẫn sống tốt mấy ngày mấy đêm, bận bịu họp hành ở phòng làm việc đến quá nửa đêm, chợp mắt bốn tiếng vẫn khỏe như vâm, tinh thần phấn chấn.
Hắn không hề nhận ra phía Tiêu Lương Văn có vấn đề dù chỉ một chút.
Hắn không nhìn ra, nhưng người thường ở cạnh Tiêu Lương Văn nhất ngược lại đã phát giác ra chút vấn đề.
Từ lúc ở Vân Nam về Đinh Húc đối xử với Tiêu Lương Văn luôn nhất mực dung túng, cộng thêm Tiêu Lương Văn bị chôn vùi trong bóng tối nhiều ngày không thấy một ai, người đầu tiên nhìn thấy sau khi ra ngoài lại là Đinh Húc, âm thanh nghe được đầu tiên cũng là Đinh Húc, cho nên đối với Đinh Húc có một cảm giác ỷ lại đặc thù. Hắn càng ỷ lại như vậy, Đinh Húc lại càng nuông chiều hắn, đến cuối cùng không biết rốt cuộc là trong xương Tiêu Lương Văn tiềm ẩn máu quấn người, hay là di chứng hậu sập mỏ, suốt cả mấy tháng hai người đều hận không dính được vào nhau.
Đinh Húc đang đợi kết quả công chức, vẫn chưa đến thành phố D báo cáo, việc tạm thời có thể hoàn thành trên máy tính xách tay, Tiêu Lương Văn đi họp, Đinh Húc liền ngồi trong phòng làm việc của hắn vừa bận việc mình vừa chờ hắn trở lại.
Đinh Húc chờ một hồi, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, ngước đầu lên thì ra là thư ký tới đưa trà nóng.
Cô thư ký là người mới, là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc chỉn chu trang điểm khéo léo, đầu tiên là đỏ mặt đưa cho Đinh Húc một bình trà nóng, không lâu sau lại đưa tới một đĩa hạt dẻ cười, đợi đến lần thứ ba cô ấy đưa khăn ướt tới, Đinh Húc rốt cuộc phải ngẩng đầu nói chuyện với.
“Thôi không cần đâu, lúc làm việc tôi không thích bị quấy rầy.”
Thư ký đại khái có chút ngượng, sắc mặt hết đo đỏ lại trăng trắng, xin lỗi Đinh Húc rối rít rồi ra ngoài.
Cô chỉ nghe đồng nghiệp nói vị ngồi trong phòng này là “anh” của ông chủ, bộ dáng lịch sự lại tuấn nhã, so với dáng vẻ nhướn mày là như muốn đánh nhau của ông chủ lớn thân thiện hơn không biết bao nhiêu lần, nên mới kìm lòng không đậu mà vào ngó thử chút, bây giờ bị người ta nói thẳng, cũng thôi không dám quấy rầy nữa.
Khi Đinh Húc hoàn thành công việc, Tiêu Lương Văn cũng họp xong, vừa vào cửa đã nhìn thấy Đinh Húc ngồi đó tháo kính day sống mũi, đôi mắt lãnh tình khép lại, sống mũi thẳng bị nắn đỏ một chút, ngay cả đôi môi mỏng góc cạnh cũng là thứ hắn yêu nhất, khuôn mặt căng thẳng trong buổi họp nhất thời cũng hòa hoãn lại, hắn thả giấy tờ đang cầm xuống, đi qua xoa bóp cho Đinh Húc mấy cái, nhỏ giọng hỏi: “Mệt sao?”
Đinh Húc không mở mắt, chỉ “ừ” một tiếng, “Cũng bình thường.”
Tiêu Lương Văn rất tự giác xoa sống mũi cho y, lại đổi sang huyệt Thái Dương, liếc mắt nhìn thấy những thứ trên bàn không nhịn được cười, nói: “Các cô ấy dường như rất thích anh nhỉ.”
Đinh Húc vẫn còn mải suy nghĩ trình thức vừa rồi, có hơi nghệt ra, “Ai?”
“Các thư ký, Phương Xuyên bảo các cô ấy rất thích anh.”
Đinh Húc cười một tiếng, không tiếp lời.
Tiêu Lương Văn lại gần bên tai y thấp giọng nói: “Anh thích ai?”
Khoảng thời gian này Đinh Húc chơi cái trò ngây thơ này với hắn không ít lần, mấy ngày đầu lúc mới bị thương ở Vân Nam Tiêu Lương Văn nhất định phải để y trả lời xong mới chịu ăn cơm, bây giờ Tiêu Lương Văn có thể tự lo liệu cuộc sống, y không nghĩ còn phải nói lời ấu trĩ như vậy nữa, một lần rồi lại một lần, nói đến làm người ta không kìm được đỏ mặt.
Tiêu Lương Văn đợi một hồi không nghe được câu muốn nghe nhất kia, thì hôn vành tai Đinh Húc mấy cái, tự hỏi tự trả lời một lượt, “Đinh Húc thích Tiêu Lương Văn nhất.”
Đinh Húc không nhịn được cười nói: “Quỷ ấu trĩ.”
Tiêu Lương Văn cũng cười, ôm lấy y từ phía sau, thương lượng với y: “Tối hôm qua có vụ án nhất định phải giải quyết, Phương Xuyên vừa rồi chạy tới, có thể phải ở lại suốt đêm. Ngủ ở phòng làm việc không thoải mái, nếu không anh về trước đi?”
Đinh Húc đồng ý một tiếng, nhưng định đứng dậy, lại bị người phía sau ôm thật chặt, không hề có ý định muốn buông ra. Đinh Húc không nhịn được bật cười: “Không phải cậu bảo tôi về nhà sao?”
Tiêu Lương Văn khom người ôm y, cọ vào gò má y nói: “Hối hận rồi, không bỏ được.”
Đinh Húc nhìn hắn một cái nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Tiêu Lương Văn sầu muộn một hồi, nói thầm với Đinh Húc mấy lời, lỗ tai Đinh Húc nhất thời đỏ bừng, nghiêng đầu trợn mắt nhìn hắn: “Cậu nghĩ cái gì đó, đây là công ty… Cậu có tý xíu liêm sỉ nào hay không hả?”
Tiêu Lương Văn cười toe, tiến tới hôn Đinh Húc rồi không buông ra nữa, đích thân nói cho Đinh Húc biết cái gì gọi là “không biết liêm liêm sỉ”.
Điều kiện phòng làm việc đơn sơ, Đinh Húc lại kiên quyết không chịu cái ghế sô pha tiếp khách, Tiêu Lương Văn biết y da mặt mỏng, có thể nhân nhượng làm một lần ở công ty đã là chuyện xưa nay chưa thấy rồi, lúc này bèn đưa tay ôm lấy y nhấc lên bậu cửa sổ.
Phía sau Đinh Húc là một tấm rèm cửa nhăn nhúm, khép hờ, Tiêu Lương Văn lại còn dính chặt vào người y, nhất thời không nhịn được đẩy hắn một cái, cắn môi nói: “Tắt đèn… Khóa cửa.”
Tiêu Lương Văn cúi đầu nhìn những thứ trên bàn làm việc, khóe mắt thoáng qua một tia đen tối khó hiểu, sau khi vội vã khuếch trương hắn rút tay đổi thành mình đi vào, khàn giọng nói: “Anh tự tắt đi.”
“Tiêu Lương Văn cậu khốn kiếp… A!!!”
Nửa câu còn lại chẳng thốt thành lời, khóe mắt Đinh Húc vì bị kích thích mà đỏ lên, chỉ có thể cắn môi đè tiếng thở dốc xuống.
Cho đến cuối cùng, đúng là chính y tự đi tắt đèn, đóng cửa.
Lúc Đinh Húc mặc quần áo ra ngoài, cố gắng đứng thẳng người, nghe thấy Tiêu Lương Văn ngồi thẳng cẳng trên sô pha cười khanh khách, không nhịn được lấy túi khăn ướt đã dùng già nửa ném vào mặt hắn, xoay người khàn giọng nói: “Ngày mai đến bệnh viện với tôi một chuyến.”
Tiêu Lương Văn đứng lên đi tới, nhíu mày nói: “Vừa rồi làm anh bị thương à?”
Đinh Húc cúi đầu nhìn cánh tay hắn, nói: “Chính vết thương của mình không tốt, còn không biết?”
Tiêu Lương Văn ngượng ngùng rụt cánh tay phải lại, nói: “Nhanh khỏi thôi, không có chuyện gì lớn mà…”
Đinh Húc bóp tay phải của hắn một nhát, khóe miệng Tiêu Lương Văn giật một cái, ngón tay mở ra một cách bất tự nhiên, Đinh Húc thả tay ra nói: “Đầu giờ chiều mai, tôi đi hẹn bác sĩ, nếu cậu mà không tới, sau này không cần phải về nhà nữa, không phải vừa rồi cậu bảo phòng làm việc tốt sao, thế thì ở lại đây luôn đi.”
Buông lời độc ác như vậy, Tiêu Lương Văn nào dám không đi.
Đinh Húc theo hắn đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, lại lạnh mặt lôi hắn đi kiểm tra kỹ cánh tay, từ khoa chỉnh hình đến khoa ngoại thần kinh đều kiểm tra tỉ mỉ một lượt, đến khi chắc chắn chỉ là vết thương nhẹ, tập luyện phục hồi nửa năm là được, bấy giờ mới mang người về.
Về đến nhà mà mặt Đinh Húc vẫn trưng bộ mặt lạnh, đợi lúc thấy Tiêu Lương Văn dùng tay trái cởi cúc áo, không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần, đi qua im lặng cởi cúc áo cho hắn, thay quần áo.
“Cậu không thoải mái sao không nói cho tôi sớm? Nếu bỏ lỡ thời gian vàng làm phục hồi chức năng thì sao, sau này cậu già rồi ai chăm sóc cậu?”
Ánh mắt Tiêu Lương Văn vẫn luôn mang ý cười, bây giờ không kìm được càng cười lớn hơn, khóe miệng cũng nhếch lên, ôm y cúi đầu nói: “Anh.”
Đinh Húc liếc hắn, thò tay bóp cánh tay hắn một nhát, nhìn Tiêu Lương Văn “shhh” một tiếng, lúc này mới lạnh lùng nói: “Chịu khổ chịu đau chính là cậu đấy, tôi hẹn xong thời gian làm vật lý trị liệu với bác sĩ rồi, đến lúc đó nhớ mà bớt thời gian ra đi, tôi đưa cậu đi phục hồi chức năng cánh tay.”
Tiêu Lương Văn nói: “Em không có thời gian đến bệnh viện.”
Đinh Húc lại muốn giãy ra.
Tiêu Lương Văn ôm y cười một tiếng, nói: “Anh đừng nóng giận, lời hôm nay của bác sĩ em nghe thủng rồi, thật ra em đã hẹn với căn cứ xong xuôi, quay qua bên kia huấn luyện một chút là được, chính là một cái sân bãi thôi.”
Ban đầu trụ sở huấn luyện thành phố L chính là nơi Tiêu Lương Văn và Bạch Bân luyện quyền, tương đối chú trọng sự bảo mật, ban đầu là nhờ có quan hệ của ông Đinh mới có thể vào trong, bây giờ nghe Tiêu Lương Văn nói vậy Đinh Húc có hơi nghi ngờ nói: “Cậu vẫn có thể đến đó?”
Tiêu Lương Văn “ừ” một tiếng, hàm hồ nói: “Đội trưởng Phan tới huấn luyện tân binh, anh ấy bảo em qua đó huấn luyện mấy người.”
Thấy hắn nói tên Phan Phong, Đinh Húc cũng không hỏi nhiều thêm nữa, mặc dù y ngoài miệng làm nghiêm với Tiêu Lương Văn, nhưng quan tâm vẫn chiếm đa số, trách móc xong vẫn dọn lên một nồi canh xương ống như thường lệ, canh xương ninh ba bốn tiếng có màu trắng sữa, còn bỏ cả nấm hương và măng mùa đông, hầm lâu ăn rất ngon.
Tiêu Lương Văn nghiêm túc ăn, ăn ba bát liên tiếp cũng không ngẩng đầu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]