Ở tiệm đồ cổ, Tiêu Lương Văn và thầy Hứa đều đang bận bịu loay hoay. Thầy Hứa khoanh tay sai hắn chuyển mấy món đồ lớn, đợi đến lúc sắp xếp hoàn hảo xong mới thở phào, nói: “Nhìn thấy gì chưa, đây thật sự là… Ôi, sư thúc của tôi vất vả điêu khắc cho thật tuyệt, thêm cả mấy vị sư đệ bận trước rộn sau nữa, cuối cùng lại thành may áo cưới cho người ta[0].”
[0]给人家做了嫁衣: ở đây hiểu đại ý là phí công vô ích vì người khác.
Mặt Sẹo thấy mấy thứ này được sắp xếp ổn thỏa, cũng cảm thấy mặt tiền cửa hàng rực rỡ lên hẳn, gã cười nói: “Thầy Hứa nói khí không phải, nguyên liệu làm mấy thứ đồ này cũng đều là do ông chủ nhỏ Hồ bỏ mà.”
Thầy Hứa nhìn gã một cái, cười lạnh mà nói: “Ồ? Bỏ nguyên liệu ra là được sao? Ban đầu có một đống đá trải đầy dưới đất có cái nào nhìn ra được là tốt đâu.”
“Phải, phải, phải, là do tôi đường đột, vẫn là phải nhờ bàn tay vàng của thầy một phen mà.” Lời Mặt Sẹo nói với thầy Hứa hàm chứa một chút nịnh nọt, nhưng cũng lộ ra mấy phần thúc giục, gã xoa xoa tay nói: “Thầy Hứa này, hôm qua ông chủ Hồ thả cho chúng ta nghỉ dài hạn, mà phải đợi đến sau tháng Tám mới đến Đằng Xung lấy phỉ thúy mà, cho nên hiện giờ kỳ nghỉ dôi dư ra mấy tháng, ngài xem xem thế nào?”
Tiệm đồ cổ của ông chủ Hồ vẫn luôn khách khí với đám người này, biết bọn họ đều lăn lộn trong xã hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nguoi-o-day/2719655/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.