- An Nguyệt, em đừng khóc. Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi hết. Bây giờ em muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm để bù đắp lại cho em chỉ cần em đừng rời xa tôi.
Thấy cô rơi nước mắt như thế trong lòng Phong Kỳ Minh chợt cảm thấy hoảng. Lại là do anh rồi, anh lại khiến cô phải khóc nữa rồi.
Phong Kỳ Minh vội vàng lau nước mắt trên má cô, điều này khiến An Nguyệt cảm thấy có phần khó xử. Cô gạt tay anh ra tự mình lau đi những giọt nước mắt ấy.
- Đừng nhắc tới những chuyện này nữa.
Một câu nói của An Nguyệt đã chặn lại hết những suy nghĩ của Phong Kỳ Minh. Dường như anh thấy được việc tha thứ đối với cô là không thể!
Trong đầu anh cũng xuất hiện vài suy nghĩ khác, có lẽ những tổn thương cô phải chịu đã khiến tình cảm cô dành cho anh đã hết. Phong Kỳ Minh không khỏi tự trách bản thân mình, bây giờ dù có nói gì anh cũng không thể bào chữa nữa.
- An Nguyệt, em nghe tôi nói…
Cạch…
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, là bà Phong. Trên tay bà là một túi trái cây. Ở nhà bà cũng đứng ngồi không yên chỉ sợ con trai mình không chăm sóc tốt cho cô nên liền chạy đến đây.
- Mẹ.
Cả hai người không hẹn mà cùng đồng thanh lên chào bà. Bà tiến lại gần chỗ An Nguyệt rồi để túi trái cây lên bàn, Phong Kỳ Minh biết ý liền tránh sang một bên nhường chỗ cho bà.
Bà Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ngay-do-em-khong-yeu-anh/3398849/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.