- Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào, có đau lắm không?
Phong Kỳ Minh có lẽ vì quá mệt mà ngủ gục bên cạnh giường của cô. Thấy tay cô chuyển động anh liền giật mình thức giấc.
An Nguyệt thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì cả, anh đã ở đây chăm sóc cho cô hay sao? Nhưng sao tự nhiên anh lại dịu dàng như vậy chứ, liệu có uống nhầm phải thuốc gì không?
Nghe thấy anh hỏi nhiều như vậy, An Nguyệt cũng không nói gì mà chỉ lắc đầu nhẹ. Cô tự thấy bản thân thật sự rất yếu dường như chẳng còn tý sức lực nào cả, không biết mình đã nhập viện bao lần rồi nữa. An Nguyệt cứ nhìn mặt của Phong Kỳ Minh, trên đó xuất hiện nhiều vết bầm tím.
An Nguyệt muốn dơ tay chạm vào đó nhưng nghĩ lại thôi. Dù sao cô cũng không muốn bản thân lại trở thành một người xấu trong mắt của anh nên chỉ nói ra lời hỏi thăm.
- Vết thương của anh... có đau không?
Nghe thấy An Nguyệt cất tiếng hỏi mình, trong lòng Phong Kỳ Minh lại nhen nhóm lên một chút vui mừng. Anh lắc đầu rồi nói.
- Không đau. Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho em.
Phong Kỳ Minh ấn nút trên đầu giường gọi bác sĩ đến. Không lâu sau, Hàn Bảo Lâm đã có mặt ở phòng bệnh, gương mặt anh cũng bầm tím chẳng khác gì Phong Kỳ Minh. Điều đó khiến An Nguyệt có chút áy náy, nếu không phải vì cứu cô thì có lẽ hai người này đã không bị thương.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ngay-do-em-khong-yeu-anh/3398847/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.