Ngày qua ngày, 3 năm trôi qua. Vậy là An Nguyệt đã sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc này được ngần ấy thời gian. Cô đã chịu đựng đủ điều trong suốt 3 năm đó.
Đến hiện tại, An Nguyệt dường như không còn gì nữa rồi. Ánh mắt cô bỗng chốc trở nên vô hồn nhìn về phía cửa sổ. Nghĩ lại những gì đã xảy ra, khuôn mặt cô đã ướt từ bao giờ. Chỉ khi ở một mình, An Nguyệt mới tự bộc lộ cảm xúc, một mình gặm nhấm nỗi đau trong lòng.
Cạch...
Cánh cửa phòng mở ra, là mẹ và Kiều Yến. Bà chạy vội lại phía cô, xem xét từng chỗ trên da thịt, khuôn mặt già nua ấy hiện lên nỗi chua xót.
- Ấm ức cho con quá rồi.
An Nguyệt cố gượng cười nhẹ rồi lắc đầu. Lúc này Kiều Yến mang cháo đến.
- Để chị ăn chút gì đó đã mẹ, cả ngày chưa có gì vào bụng chắc chị đói lắm rồi.
Bà liền đỡ lấy bát cháo vẫn còn nghi ngút khói trên tay Kiều Yến. Không để cô tự ăn, bà xúc từng thìa cháo thổi nhẹ cho bớt nóng rồi bón cho cô. Cảm giác này khiến cô nhớ đến mẹ của mình vô cùng.
Ngày trước khi cô bị ốm, mẹ hay bón cháo cho cô ăn. Bây giờ mẹ không còn nữa, cô lại được mẹ chồng chăm chút như vậy. Trong lòng nhen nhóm lên sự ấm áp đến lạ.
Ăn từng thìa cháo mà nước mắt cô chảy xuống khuôn mặt nhỏ, gầy có vài vết bầm tím. Bà quệt đi giọt nước mắt, vuốt nhẹ mái tóc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-ngay-do-em-khong-yeu-anh/3398832/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.