Sáng hôm sau...
Cơn mưa dai dẳng lúc tối cũng chịu tạnh, nền trời cũng dần dần sáng hửng. Những giọt nước mưa còn động trên lá cây nhờ ánh nắng sớm chiếu vào mà lấp lánh vui mắt.
Ánh nắng cũng nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào 1 con sâu lười vẫn còn mê ngủ cuộn tròn trong chăn. Hải Băng khẽ xoay người đổi tư thế ngủ, vô tình để ánh nắng rọi vào mắt, chói lóa. Cô ngồi dậy, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sáng rồi! Oáp."
Hải Băng vừa ngáp vừa vươn vai vặn vẹo người. Chợt nhận ra có gì đó sai sai vội với lấy cái điện thoại, bật màn hình lên. 6h30'.
"AAAAAAA, sao nay thức trễ dữ vậy nè. Mau chuẩn bị, không là trễ học mất."
Hải Băng phóng xuống giường như 1 vị thần rồi chạy vào phòng vệ sinh, liên tiếp sau đó là tiếng nước chảy xối xả, tiếng bước chân vội vã không ngừng.
Cô vệ sinh cá nhân, thay đồng phục xong đã mất hơn 10p, nhìn mặt cô mếu máo như sắp khóc đến nơi. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên cô thức trễ như vậy. Đang mang giày vào nửa chừng, chợt Hải Băng nhớ đến Thiên Phong hôm nay sẽ đến đón liền lò cò đến cạnh cửa sổ, len lén nhìn xuống.
"Trời ạ, anh ấy đến rồi à?"
Quả thật linh tính của cô không hề sai, Thiên Phong đã đến và đợi trước cổng từ lúc nào rồi. Hải Băng nhăn nhó thấy thương, thể nào cũng bị cậu mắng vì bắt cậu đợi cho xem. Hải Băng nhìn kĩ thì phát hiện hôm nay Thiên Phong không chạy xe hơi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-muon-roi-khoi-toi-em-hay-giet-toi-di/1327486/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.