Với các mối quan hệ của Hà Tuấn Khang, muốn đưa một người đến bệnh viện khác cũng không khó khăn chút nào.
Khi Khương Ý tỉnh dậy, Tần Thanh Lam đã bị mang đi.
Cô mơ màng nằm trên giường, Tần Thanh Tiêu ở bên cạnh lập tức nắm lấy tay cô thật chặt.
“Em thấy thế nào? Có đau ở đâu không?”
Khương Ý đã ngủ rất lâu, phản ứng chậm chạp:
“A? Thanh Tiêu, con…”
“Con của chúng ta vẫn khỏe.” Anh hôn lên bàn tay cô, dịu dàng nói: “Bé con không sao cả, em yên tâm nhé.”
“May quá…”
Cô thều thào, hai mắt lại nhanh chóng ươn ướt.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng, Khương Ý vui đến phát khóc:
“Hức… Em cứ tưởng không giữ được con.”
Vào giờ khắc này, nội tâm cô vô cùng yếu ớt, cô chỉ biết dựa dẫm và ỷ lại vào Tần Thanh Tiêu, một tay nắm chặt lấy những ngón tay thon dài của anh. Xúc cảm ấm áp truyền từ tay vào đến tận tim cô.
Tần Thanh Tiêu cúi đầu lại gần sát bên cạnh cô, hôn lên gò má mềm một cái thay lời an ủi.
Trong phòng bệnh vip rất yên tĩnh, cũng không có mùi thuốc sát trùng khó chịu. Người đàn ông chỉnh lại góc chăn cho cô, giọng trầm thấp:
“Em phải vui chứ? Sao lại khóc rồi?”
“Tần Thanh Tiêu.”
“Ừm.”
“Hình như em… chọn đúng người rồi.” Khóe môi cô hơi cong lên, cười trong nước mắt.
Khoảnh khắc người đàn ông này lao tới đỡ lấy cô, không màng nguy hiểm bảo vệ cho cô, cô bỗng nhiên thấy ván cược này cô đã thắng đậm.
Tần Thanh Tiêu sờ nắn tay cô:
“Giờ em mới nhận ra là anh yêu em nhiều đến thế nào à?”
Có thể anh chỉ vừa gặp gỡ Khương Ý chưa lâu, nhưng mỗi ngày ở bên cạnh cô đều in sâu trong ký ức của anh. Từ chuyện buồn đến những niềm vui nhỏ bé, bọn họ đơn giản là hợp nhau, đến cả việc trên giường cũng phù hợp.
“Có đói không?”
“Ừm, một chút.”
Tần Thanh Tiêu ấn nút gọi y tá đến, dặn dò y tá hâm nóng cháo cho Khương Ý. So với các mẹ bầu bình thường, cô nghén khá nặng, thai mới bốn tuần tuổi thôi mà dấu hiệu đã rõ ràng vậy rồi. Không biết thời gian tới, cái cơ thể dễ bệnh này có chịu nổi không nữa?
“Anh đưa Thanh Lam vào trại tâm thần rồi, ở đó sẽ có người “chăm sóc đặc biệt” cho cô ta.”
Trên mặt Khương Ý lộ ra chút bất đắc dĩ, mắt cô cụp xuống, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Em giấu anh chuyện gì à?”
“Chuyện đó…”
“Nói đi.”
“Tần Thanh Lam hình như có tình cảm với anh.” Cô lén lút quan sát biểu cảm của Tần Thanh Tiêu.
Trên mặt người đàn ông tràn đầy sự bài xích, khó chịu:
“Ý em là tình cảm nam nữ à?”
“Đúng vậy… Cho nên cô ta mới phát điên khi biết em mang thai.” Khương Ý thở dài, ban đầu định giữ kín bí mật cho Tần Thanh Lam, ai bảo cô ta hại cô suýt mất đứa trẻ
Đem việc xảy ra nói qua một lần, Khương Ý cũng đã ăn xong phần cháo dinh dưỡng trên tay anh.
Tần Thanh Tiêu cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau miệng cho cô, từ đầu đến cuối vẫn luôn chau mày.
Trong ký ức của anh, đứa em họ cùng anh trưởng thành năm ấy chính là một đóa hoa hướng dương luôn rực rỡ dưới ánh nắng, hoạt bát đáng yêu, đôi khi hơi bướng bỉnh chút. Anh chưa từng nghĩ tình thân của họ lại bị biến tướng, trở thành thứ tình yêu độc hại này.
Đây là loạn luân! Tần Thanh Tiêu chỉ nghĩ thôi, trên người liền sởn gai ốc.
“Anh đưa cô ta vào trại tâm thần cũng không sai.” Khương Ý khẽ nói.
Tần Thanh Tiêu biết được nguyên nhân xong, âm thầm tăng thời gian giam giữ Tần Thanh Lam lên, còn nhắn tin dặn dò Hà Tuấn Khang tìm người chữa trị cho cô ta. Phải xóa bỏ hoàn toàn cái suy nghĩ sai trái ấy ra khỏi đầu cô ta trước khi thả cô ta về với xã hội.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Thanh Tiêu, Khương Ý cũng không dám nói gì.
Qua một lát, cô bỗng nhiên sực nhớ một việc:
“Đúng rồi, em… em vẫn luôn uống thuốc tránh thai, đứa trẻ này… là sao vậy?”
“Khụ khụ…” Tần Thanh Tiêu ho khan: “Tỉ lệ thấp thì vẫn có khả năng mà.”
Khương Ý nhớ tới biểu hiện thất thường của dì giúp việc và Tần Thanh Tiêu, mấy lần cô muốn hỏi lại thôi, lần này nhất định phải nói cho ra môn ra khoai.
“Anh…” Tần Thanh Tiêu trưng ra vẻ mặt vô tội, cố tình giơ cánh tay được băng bó của mình lên sờ sờ tay cô: “Em không vui khi có con với anh sao?”
“Không phải không vui, mà em vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý…”
Khương Ý hừ lạnh:
“Anh không hỏi ý kiến của em luôn à?”
“Anh hỏi em sẽ đồng ý sao?”
“Không đồng ý.”
Biết ngay mà, vậy nên anh mới phải lén lút đổi thuốc của cô!
Tần Thanh Tiêu áp sát lại gần, vừa hôn lên mặt cô vừa mềm giọng dỗ dành:
“Anh cầu hôn em hai lần mới được, mỗi khi nhắc đến vấn đề kết hôn sớm, có con sớm em cũng luôn bàn lùi, em bảo anh phải làm thế nào bây giờ?”
Càng nói, anh càng không kìm được cảm xúc mà ôm chặt lấy cô:
“Lúc em ngã xuống cầu thang, anh sợ đến nỗi tim ngừng đập, sau đó lại biết em có tin vui, anh càng thêm hoảng loạn. Anh cũng rất sợ, sợ em và đứa trẻ xảy ra chuyện. Ý Ý, bây giờ em là người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, anh có thể cam đoan không để em chịu tổn thương. Vì vậy, em hãy đón nhận đứa trẻ và sinh con cho anh nhé?”
“Anh nghĩ gì vậy?” Khương Ý bị anh chọc cười: “Làm như em sẽ bỏ con không bằng.”
Sinh linh bé nhỏ trong bụng cô đến tuy không đúng lúc lắm, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc. Sau vụ việc hôm nay, cô đoán, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không còn làm cô mất niềm tin về Tần Thanh Tiêu nữa.
“Thanh Tiêu, em sẽ sinh con cho anh, nên hay mau chuẩn bị hôn lễ đi, không thể sinh trước khi cưới được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]