Khương Ý đi qua đi lại trong phòng, đầu óc rối tung cả lên. Tần Thanh Tiêu hình như rất mong chờ vào đứa bé, nhưng cô thì chưa sẵn sàng!
Đang lúc cô không biết phải làm sao, bên ngoài truyền tới giọng nói quen thuộc có chút chanh chua của Tần Thanh Lam:
“Ôi chao, bác quản gia, cháu nghe nói chị dâu tương lai đang ở trong nhà phải không bác?”
“Cô ấy đang nghỉ ngơi, cháu đừng tự ý…”
Rầm rầm rầm.
Tần Thanh Lam đập cửa, không ngừng gọi:
“Chị Khương Ý, chị đang ngủ à? Hay đang làm gì thế? Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Chân mày Khương Ý nhíu lại, hiện tại cô không có tâm trạng để nói chuyện với Tần Thanh Lam chút nào.
Thấy trong phòng im lặng, người bình thường nhất định sẽ rời đi, nhưng Tần Thanh Lam đến là để gây chuyện.
Rầm rầm.
“Tôi biết chị đang ở trong đó, đừng giả vờ ngủ nữa.”
“Cô Thanh Lam!” Bác quản gia nỗ lực ngăn cản nhưng bị cô ta đẩy sang một bên.
“Bác đừng chắn đường tôi, để tôi nói chuyện với chị dâu nào.”
Nói chuyện? Cô ta tới gây chuyện thì đúng hơn! Khương Ý chần chờ một lát, cửa lại bị đập kêu ầm ầm. Bất đắc dĩ, cô đành đặt que thử thai lên bàn rồi ra ngoài.
Tần Thanh Lam chạy từ Nam Thành trở về là để đặc biệt làm trò, vừa thấy Khương Ý mở cửa, cô ta liền chen vào phòng, nói:
“Tôi không có ý gì đâu, tới nói chuyện với chị thôi nè.”
Quản gia thấy hai người có vẻ quen biết nên chủ động đóng cửa giúp rồi đi xuống nhà.
Khương Ý nhìn Tần Thanh Lam tự ý nhảy lên giường rồi ngồi vắt chéo chân như là bà hoàng, trong lòng cô có chút bất lực mà hỏi:
“Chúng ta còn chưa tiếp xúc được bao nhiêu, Thanh Lam, rốt cuộc tại sao cô lại ghét tôi như vậy?”
“Chị không biết?”
“Không biết.”
“Bởi vì chị là một người mặt dày, hám lợi, biết rõ bản thân chỉ là vật thay thế vẫn vui vẻ như vậy, chị biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào không?” Tần Thanh Lam cười gằn.
Tần Thanh Lam giỏi nhất việc chọc ngoáy người khác, cũng hiểu rõ Khương Ý rất bận tâm đến hai chữ “thế thân” nên cố tình nhắc tới.
Nhưng lần này, Khương Ý lại không khó chịu nữa, cô chỉ bình tĩnh nói:
“Ghét tôi cũng được, chỉ cần cô không làm phiền đến tôi. Ai quan tâm cảm xúc của cô chứ?”
“Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chị!” Tần Thanh Lam tức giận: “Đừng nghĩ kết hôn với anh tôi rồi thì xong, chẳng phải trước kia chồng chị cũng bỏ chị sao? Tương lai cũng vậy thôi, rồi chị sẽ phải ly hôn lần hai.”
Khương Ý chưa từng thấy ai có ăn học đàng hoàng mà nói chuyện vô lý, không phân biệt phải trái như Tần Thanh Lam. Hẳn là vì được cưng chiều từ bé nên chẳng thèm nể mặt ai, bị Tần Thanh Tiêu cắt đứt quan hệ anh em họ rồi mà vẫn hống hách.
“Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chị, kể cả khi sau này chị có thể dựa vào khuôn mặt của Phù Nguyệt gả vào Tần gia, thì sự thật vẫn mãi là sự thật, chị không xứng đâu.”
“Thanh Tiêu chấp nhận tôi là được.” Khương Ý rất mệt mỏi với cô gái này: “Tôi gả cho anh ấy chứ không phải cô. Cô có vấn đề thần kinh à? Muốn phản đối thì tìm Tần Thanh Tiêu, đừng tìm tôi nói mấy câu nhảm nhí.”
Sau mấy lần tự ý làm trò xằng bậy, bị mắng, bây giờ Tần Thanh Lam rất sợ Tần Thanh Tiêu, đương nhiên không dám tìm anh. Cô ta ấp úng một chút, sau đó ngậm miệng. Muốn mắng người, lại chẳng biết phải mắng cái gì, người ta căn bản chẳng thèm quan tâm.
Khương Ý hiện tại đang bối rối vì chuyện có thai, nhìn Tần Thanh Lam chỉ thấy nặng đầu:
“Mời cô ra ngoài, nếu không còn gì để nói thì tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Xì, cô có điều chưa biết, đây cũng xem như là nhà của tôi đó. Tôi lớn lên ở chỗ này, trưởng thành cùng anh Thanh Tiêu… Ơ…”
Vừa nói vừa nhìn ngang dọc, sau đó, Tần Thanh Lam liếc mắt về phía bàn trang điểm sau lưng Khương Ý.
“Kia là cái gì?”
Que thử thai sao? Tần Thanh Lam cũng không phải trẻ con, tốt nghiệp đại học ở nước ngoài, từng cùng bạn trai quan hệ, từng dùng qua cái thứ đó nên biết rõ hai vạch có ý nghĩa như thế nào!
“Chị, chị mang thai con của anh ấy?” Tần Thanh Lam đứng bật dậy rồi lao về phía bàn trang điểm.
Khương Ý muốn ngăn cản nhưng bị hất tay ra.
Tần Thanh Lam cầm chặt cái que, mặt mày dần trở nên dữ tợn, cô ta hét lên:
“Không, sao chị có thể mang thai con của anh ấy như vậy? Không thể nào!”
Biểu cảm hung ác, hai mắt mở trừng nhìn về phía Khương Ý, làm cô vô thức lui về sau hai bước. Nhìn Tần Thanh Lam, cô bắt đầu hoài nghi đầu óc cô ta có vấn đề.
Người bình thường sẽ không phản ứng mạnh đến thế. Hoặc là…
“Tần Thanh Lam, cô… yêu Tần Thanh Tiêu phải không?”
“Chị, chị nói bậy!” Cả người Tần Thanh Lam run lên.
Sắc mặt Khương Ý cũng trở nên u ám, bởi vì cô bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, một lý do khiến Tần Thanh Lam thù địch với mình đến mức này.
Cô có thể thấy Tần Thanh Lam đang chột dạ, cô ta điên rồi sao? Vậy mà lại có tình cảm nam nữ với chính anh họ của mình!
“Tôi không, không phải… chị đừng vu khống tôi!” Tần Thanh Lam cuống quýt giải thích: “Chị đừng tìm cách đổ oan cho tôi!”
Khương Ý đoán Tần Thanh Lam biết rõ chuyện này là cấm kị, cho nên mới hoảng loạn phủ nhận như thế.
“Thật ra cô không muốn Tần Thanh Tiêu yêu người khác, dù là Phù Nguyệt hay tôi cũng vậy, nhỉ?” Khương Ý chậm rãi nói: “Cô ghét việc Tần Thanh Tiêu ở cùng người phụ nữ khác nên mới luôn canh cánh trong lòng, tìm đủ mọi cách chọc phá.”
“Chị, chị đừng có suy đoán lung tung!” Tần Thanh Lam quát lên: “Ai cho chị bịa đặt về tôi như thế?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]