Chương trước
Chương sau
Khương Ý vốn đã kiệt sức còn bị Tần Thanh Tiêu hành cả đêm nên cuối cùng không chịu nổi mà đổ bệnh.

Lúc Tần Thanh Tiêu bế cô đi ra từ công ty, bảo vệ đứng canh cổng bị dọa cho giật mình. Bởi vì cô úp mặt vào ngực anh nên người nọ không thấy rõ, chỉ biết trông cô có hơi quen mắt.

Anh cẩn thận đặt cô vào ghế ngồi, cài dây an toàn cho cô.

Về đến nhà, bác sĩ Hà đã chờ ở trước cổng.

...

Thời điểm cởi hai cúc áo trên cổ Khương Ý ra để kiểm tra kỹ hơn các nốt đỏ trên cơ thể cô, Hà Tuấn Khang khựng lại rồi dùng ánh mắt kỳ thị nhìn Tần Thanh Tiêu:

“Cậu không biết tiết chế à?”

Khắp cổ của Khương Ý đều là dấu hôn, có mới có cũ, nhưng nhìn qua “chiến tích” khủng khiếp trải đầy cơ thể cô, hắn không nhịn nổi nhắc nhở:

“Cô ấy bị thiếu chất, suy nhược cơ thể, cho nên tạm thời trong vòng hai tuần tới cậu… dừng việc quan hệ lại đi.”

“...”

Thấy vẻ mặt khó chịu của Tần Thanh Tiêu, Hà Tuấn Khang đổi giọng:

“Hoặc là làm nhẹ một chút.”

Thế này Tần Thanh Tiêu mới gật đầu:

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Sốt cao quá, cơ thể thì yếu ớt, không nghỉ ngơi năm bảy ngày thì không được.” Hà Tuấn Khang tháo ống nghe xuống, kiểm tra kỹ một lượt nữa rồi mới nói: “Ít hôm nữa tôi sẽ ở lại Nam Thành, có gì sẽ thăm khám thường xuyên. Nhưng để cho an toàn thì lát nữa cho cô ấy uống thuốc rồi nghỉ tạm, cách hai tiếng kiểm tra nhiệt độ một lần, nếu còn sốt cao không giảm thì đưa đến bệnh viện ngay.”

“Cảm ơn…”

Hà Tuấn Khang dừng một chút, khẽ hỏi:

“Bạn gái?”

Tần Thanh Tiêu không biết đáp thế nào, im lặng chốc lát rồi gật đầu xác nhận:

“Ừ, là bạn gái.”

Trong mắt Tần Thanh Tiêu có phần tránh né, bởi vì gặp bạn cũ, người ta đều biết chuyện trước đây của anh…

Hà Tuấn Khang quan sát khuôn mặt xinh đẹp mà tiều tụy của Khương Ý một lát, bỗng nhiên tức giận:

“Các người đến mùa động dục tập thể đấy à? Mẹ nó chứ!”

Trước đây không lâu Hà Tuấn Khang cũng bị bạn thân gọi đi qua, đều vì họ “sung sức” quá mức khiến cho bạn gái chịu không thấu mà đỏ bệnh đấy.

Tần Thanh Tiêu hiếm khi lộ vẻ ngại ngùng:

“Tôi biết rồi, sau này sẽ tiết chế.”

Vì để tránh ồn ào, cho Khương Ý nghỉ ngơi tốt hơn, hai người ra bên ngoài uống một chút bia rồi tâm sự với nhau.

Hà Tuấn Khang hỏi Tần Thanh Tiêu:

“Sao đột nhiên chạy đến Nam Thành làm việc thế? Muốn trốn tránh?”

“Chuyện lâu rồi, trốn gì chứ.”

Miệng nói vậy, trong lòng Tần Thanh Tiêu lại vô thức nhớ đến bạn gái cũ của mình. Nghe tin cô ấy sắp trở về, anh liền nhanh chân rời khỏi Giang Thành, sợ chạm mặt.

Chàng bác sĩ trẻ bất bình thay cho Khương Ý:

“Đừng nói với tôi cậu đang… tìm người thay thế cho Phù Nguyệt đấy?”

“Không có đâu.” Tần Thanh Tiêu siết chặt nắm đấm, một tay khác cầm ly bia có hơi run.

Phù Nguyệt, cái tên này đã lâu chưa nghe thấy. Bốn năm rồi nhỉ? Từ khi bọn họ chia tay đến giờ, một chút tin tức về cô ấy cũng không có.

Tần Thanh Tiêu nói dối trước mặt Hà Tuấn Khang là một sai lầm, hắn thừa biết tâm trạng bây giờ của anh:

“Cô Khương biết không? Chuyện cô ấy chỉ là thế thân cho người khác?”

“Cậu quản nhiều quá.” Tần Thanh Tiêu không vui.

“Đừng nghĩ chúng ta là bạn thì tôi sẽ bênh cậu.” Hà Tuấn Khang bình tĩnh: “Loại tình cảm giả dối sai trái này… tốt nhất dừng sớm một chút đi, nếu không, tương lai cậu chắc chắn sẽ hối hận.”

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, trong ánh mắt đều có muôn vàn câu chuyện và sự phức tạp. Hà Tuấn Khang nói đúng, nhưng Tần Thanh Tiêu thì quá cố chấp:

“Tôi biết mình đang làm gì.”

Hối hận? Đến khi đó rồi hãy nói đi.

Hà Tuấn Khang khuyên nhủ không được cũng đành thôi, hắn uống thêm hai ly rồi chào tạm biệt.

Trên bàn đặt một chút thuốc giảm sốt và thuốc bổ cho Khương Ý, Tần Thanh Tiêu cầm lấy, thu dọn đống vỏ chai rồi trở về phòng ngủ.

Khương Ý im lặng nằm ở nơi đó, lúc không nói chuyện, cô thật sự rất giống Phù Nguyệt.

Hôm qua, khi hai người đang làm tình, anh cũng đã nghĩ vô thức xem cô như bạn gái cũ.

Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên tự hỏi, Khương Ý có biết không? Cô thông minh như vậy, hẳn phải biết ngay từ đầu anh tiếp cận cô là có mục đích khác rồi nhỉ? Nhưng cô chấp nhận điều kiện của anh, họ chỉ đang thực hiện một giao dịch mà thôi, có gì sai trái chứ?

Tay Tần Thanh Tiêu lướt trên ngũ quan thanh tú của Khương Ý, cuối cùng dừng ở đôi môi mềm mại.

Sau khi đắp khăn mát lên trán Khương Ý để giúp cô hạ nhiệt, Tần Thanh Tiêu đi ra ngoài hút một điếu thuốc.

Bị những lời của Hà Tuấn Khang ảnh hưởng, nội tâm Tần Thanh Tiêu bắt đầu tranh đấu dữ dội giữa việc tiếp tục mối quan hệ yêu đương với Khương Ý và việc từ bỏ.

“Đau đầu thật.”

Tần Thanh Tiêu kẹp điếu thuốc trên tay, thẫn thờ nhìn về khoảng không trước mặt, cho đến khi đầu lọc cháy hết và làm bỏng tay anh, anh mới sực tỉnh.

Vứt điếu thuốc xuống, dùng chân giẫm tắt nó, Tần Thanh Tiêu ngửa đầu lên trời, thở ra một hơi dài:

“Sao cũng được.”

Không bàn đến tương lai, hiện tại anh chỉ biết mình muốn Khương Ý mà thôi.



Tầm hai giờ sáng, cơn sốt của Khương Ý không thuyên giảm mà còn có dấu hiệu nặng hơn. Cô hé miệng thều thào nói gì đó, giống như nằm mơ thấy ác mộng.

Lúc này Tần Thanh Tiêu mới giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi bên cạnh giường ngủ quên mất, vừa tỉnh liền vội vàng cầm nhiệt kế đo cho cô, sau đó phát hiện còn nóng hơn trước. Hà Tuấn Khang đã dặn kỹ hai tiếng kiểm tra một lần, vậy mà anh lại ngủ quên! Chết tiệt!

Trái tim đập nhanh liên hồi, Tần Thanh Tiêu vội vàng gọi điện thoại cho Hà Tuấn Khang. Kết quả bị mắng một trận:

“Còn gọi tôi cái gì? Cậu bị ngốc à? Đã bảo phải canh chừng cô ấy rồi mà, gọi xe cấp cứu hoặc ôm cô ấy đến bệnh viện đi chứ?”

Tần Thanh Tiêu luống cuống tay chân ôm cơ thể nóng bừng của Khương Ý lên, gấp gáp xuống lầu.

Trên đường đến bệnh viện, Tần Thanh Tiêu tâm loạn như ma, liên tục quay đầu nhìn sang bên cạnh để xác nhận tình trạng của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.