Doãn Thiên Duật cũng không vì phản ứng đó của cô mà tức giận, hắn lại tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi, Phương Du Kỳ cũng không để yên cho hắn bôi thuốc, cô còn hất đổ lọ thuốc 
 - Kỳ Kỳ! 
 Doãn Thiên Duật thật sự đã bị chọc giận, hắn gần như hét lên 
 - Ngoan ngoãn ngồi yên cho anh! 
 Phương Du Kỳ nhếch môi cười khinh 
 - Anh định dùng bàn tay đã dính đầy máu của con mình để đụng vào người tôi sao? 
 Doãn Thiên Duật bực mình vò đầu bức tóc, hắn tiến lại gần cô,hai tay chống lên giường, khoá chặt cô trong phạm vi của mình 
 - Anh đã nói rồi, anh không hề giết con! 
 Nói xong, hắn từ từ đứng lên, lại lấy thêm lọ thuốc khác và ngồi xuống 
Lần này, Phương Du Kỳ miễn cưỡng để hắn bôi thuốc lên các vết xước trên tay mình, sau đó hắn nhẹ nhàng dùng băng dính dán vào miệng vết thương 
Cả hai người đều không nói với nhau nửa lời, không khí yên lặng đến lạnh lẽo 
Vừa bôi thuốc xong, Phương Du Kỳ đã vội thu mình lại một góc giường 
Doãn Thiên Duật nhìn cô nhưng không nói gì, hắn lấy cháo mà thím Trần đã chuẩn bị đổ ra bát 
 - Ăn chút gì rồi uống thuốc, ngoan nào! 
 Phương Du Kỳ cười hời hợt rồi chợt nín lặng, cô trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt sắp không còn tròng đen nữa 
 - Anh phiền thật đấy! 
 Doãn Thiên Duật vẫn kiên trì đợi cô, giọng nói rất trầm thấp và dịu dàng 
 - Kỳ Kỳ, nghe lời đi nào! 
Phương Du Kỳ nhít người tới mép giường, cô nhìn thẳng vào mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-phai-la-em/1129687/chuong-59.html