Nếu không là tình yêu thì tại sao phải bất chấp tất cả để giành lấy người đó?
Nếu không là tình yêu thì tại lại bất chấp tất cả mà từ bỏ người đó cũng chỉ vì mong muốn người đó sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn?
Tuổi thơ Cảnh An Ngôn gắn liền với Cảnh Mặc Vũ - người anh không cùng máu mủ nhưng thay mẹ đã khuất, thay cha bận rộn để chăm sóc cô. Tình cảm thân thuộc dần nảy nở thành một loại tương tư, ăn sâu bén rễ vào trái tim cô gái. Trong một lần nói chuyện với Cảnh Mặc Vũ, những lời nói tình cờ của anh như tiếp thêm cho Cảnh An Ngôn động lực để cô vượt qua ranh giới mong manh của tình yêu - tình thân.
An Ngôn chính là như vậy - dám yêu, dám từ bỏ. Ngược lại, Cảnh Mạc Vũ - yêu quá sâu đậm đến nỗi không nhận ra được tình yêu đã xuất phát từ rất lâu rất lâu rồi. Có lẽ người ngoài cuộc ai cũng thấy, cũng hiểu nhưng hai nhân vật chính lại không thể nhận ra đối phương luôn rất yêu thương họ, phải trải qua sinh ly tử biệt một lần thì họ mới hiểu bản thân hơn. Hai năm không ngắn cũng không quá dài.
So với tình cảm 20 năm của chúng ta thì một chữ ‘yêu’ là quá nhẹ.
Cuối cùng Cảnh Vũ vẫn về bên An Ngôn
Lúc mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, anh nói ra câu “Anh yêu em, từ rất lâu rồi…”, em mới biết, người động lòng không chỉ có một mình em.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.